"Y vẫn luôn coi mình như một vị lãng khách trôi dạt giữa trần thế này, một mình đến, cũng một mình đi."
Linh Sơn (nhất)
Thích Ẩn vừa dứt lời, dưới chân bỗng nhiên hẫng một cái, mặt đất hoàn toàn sụp đổ.
Thích Ẩn dốc hết sức lực ôm chặt Phù Lam, mèo đen bị ép giữa hai bộ ngực của bọn họ đến mức biến dạng, kêu lên thảm thiết sau đó cả ba cùng rơi xuống bóng tối vô tận.
Tảng đá lớn rơi xuống lướt qua, Phù Lam mở kết giới ngăn chặn những khối đá vỡ vụn đang bay về phía họ.
Thích Ẩn cố gắng ngự kiếm, bên dưới là một loạt các dốc đứng và đường hầm, bọn họ lăn lông lốc xuống như cái bánh xe.
Kiếm Quy Muội không thi triển được, mũi kiếm xẹt qua vách đá lạnh cứng rắn kêu ken két, đồng thời bắn ra những tia lửa chói mắt.
Sườn dốc này tưởng như không có điểm cuối vậy, giống hệt rơi xuống sâu trong lòng đất.
Kết giới nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện, Thích Ẩn ôm chặt Phù Lam trong ngực, mèo đen bị đè ở bên trong không thở nổi.
Trước mắt tối om, hắn không khỏi lo lắng cho bọn tiểu sư thúc.
Nữ La là yêu quái, tuy là phụ nữ nhưng còn da dày thịt béo hơn cả đàn ông, hẳn là có thể chuyển nguy thành an.
Tiểu sư thúc chắc chắn sẽ bảo vệ Vân Tri, cũng không cần phải lo lắng quá.
Chỉ là mấy người Ngu Lâm Tiên không rõ đạo hạnh ra sao kia chẳng biết sẽ thế nào.
Không biết đã lăn được bao lâu, càng xuống dưới càng nóng bức, ngay cả vách đá ở phía sau cũng có hơi nóng, tựa như bọn họ đang lăn lộn trong một cái nồi hơi vậy.
Lại là một cú ngoặt, Phù Lam đột ngột bắt lấy vách đá, lực tay của y thật kinh người, mười ngón tay đã chọc ra mười lỗ sâu hoắm trên tường đá.
Hai người ôm nhau treo lủng lẳng trên vách đá.
Phù Lam thả tiểu ngư ra, quầng sáng nhàn nhạt màu xanh lá lập lòe trong bóng tối, dần dần chiếu sáng xung quanh bọn họ, tức thì bọn họ hít một hơi thật sâu.
Chỗ bọn họ đang bấu víu không phải là vách đá mà là một pho tượng thần khổng lồ.
Mười ngón tay của Phù Lam đang cắm vào má trái của tượng thần, bên cạnh bọn họ là chiếc mũi cao thẳng, dưới chân là vực sâu vạn trượng.
Xung quanh pho tượng là những sợi xích đen to cỡ miệng chén, nối với bốn bức vách đá ở bốn phía.
Dưới chân tượng thần, dòng sông dung nham đang sôi sùng sục rồi trào lên khỏi nền đất, thỉnh thoảng tỏa ra những tia lửa chói mắt.
Nó soi sáng vực sâu đen nhánh, Thích Ẩn nhìn thấy hàng ngàn pho tượng đen đầu người mình rắn đang quỳ giữa lòng sông dung nham thành kính cúi người, với một loạt đầu người đen nghìn nghịt.
Tất cả pho tượng thần vu đều đang dập đầu bái lạy trước vị thần linh cao lớn này, bọn họ phủ phục dưới chân thần, hèn mọn tựa những hạt bụi nhỏ nhoi.
Hóa ra Linh Sơn là một ngọn núi lửa, nó bị băng tuyết bao trùm, an giấc ngàn thu nhưng dung nham vẫn đang sôi trào trong lòng nó.
Bọn họ quên cả hít thở, không ai dám lên tiếng, như thể sợ rằng sẽ mạo phạm vị thần linh thượng cổ này, tuy rằng Phù Lam đã chọt mười cái lỗ trên mặt người ta.
Mèo đen nhảy lên vai tượng thần Phục Hy, sau đó là Thích Ẩn rồi đến Phù Lam.
Hai người một mèo ngồi trên vai Phục Hy kiểm tra tình hình chung quanh.
Tượng thần được đúc hoàn toàn bằng đá đen không rõ tên, toàn thân đen nhánh, loại đá đen này sẽ không bị dung nham nung chảy thành nước, vô cùng kỳ lạ.
Trên vách đá toàn là lỗ thủng, chi chít lớn nhỏ không đồng đều, bọn họ đúng là lăn ra từ mấy cái lỗ thủng này.
Đoán có lẽ tình huống của Vân Tri cũng không khác mấy, Thích Ẩn bèn móc kính lưu ly ra thấp giọng gọi tên Vân Tri.
Vài tức trôi qua, cuối cùng Vân Tri cũng đáp lại, thằng nhãi này rơi còn sâu hơn bọn họ, cách dung nham rất gần.
Thích Ẩn thấy hắn đã cởi quần áo, chỉ còn lại một cái quần cộc bằng tơ lụa.
Thích Ẩn hỏi tiểu sư thúc đâu, Vân Tri nhích kính lưu ly, trong kính lộ ra hình ảnh của Thích Linh Xu, tên kia vẫn cẩn thận như trước, y phục ba lớp hoàn toàn chỉnh tề.
Chỉ là phát quan đã bị rớt, mái tóc đen dài thẳng tắp buông xuống.
"Không thấy Nữ La, đám họ Ngu kia cũng không thấy nốt." Vân Tri nói, "Ở đây nóng bỏ mẹ, các ngươi đừng có đi đâu đó, bọn ta lên đó hội hợp với các ngươi."
"Vân Tri, mặc quần áo vào." Thích Linh Xu ở phía sau nói.
"Không đâu," Vân Tri lau mồ hôi, "Ta có thu tiền ngươi đâu, cho ngươi xem miễn phí chẳng phải rất tốt à?"
Thích Linh Xu: "..."
"Đi theo tiểu ngư đi." Phù Lam nói.
"Vẫn là Ngốc Tử đáng tin cậy," Vân Tri cười, tiện đà thu liễm thần sắc lại, "Hắc Tử, ban nãy ta vừa thử, trận pháp truyền tống thiết lập dọc đường đã mất hiệu lực, không liên hệ với đệ tử Chung Cổ Sơn bên ngoài được.
Mức độ của trận sụp lở vừa rồi tuy có thể khiến tuyết lở và làm sập hang động, nhưng trận pháp Ngu Lâm Tiên dựng có kết giới, trận truyền tống bên ngoài khe nứt băng cũng rất an toàn, đáng lẽ không dễ bị đập hỏng như vậy mới phải."
Thích Ẩn trầm ngâm: "Lên trước rồi tính."
Cất kính lưu ly vào, hắn quay đầu lại thì thấy Phù Lam đang ngồi xổm ở rìa bả vai tượng thần, dùng tay sờ lõ thủng bên cạnh.
"Sao thế?"
"Có dấu vết mở bằng khí cụ, những cái lỗ này là do người tu sửa." Phù Lam nói.
Thích Ẩn sửng sốt, bèn ngẩng đầu nhìn những hang động thông nối với bốn phía kia, nói: "Chẳng lẽ đã từng có người đến đây trước cả chúng ta ư?"
"Có lẽ là người xưa khai thác quặng," mèo đen nói, "Đại thần Phục Hy là thần thiên dùng lửa, tín đồ của lão rất am hiểu tinh luyện binh khí.
Thời thượng cổ, binh khí tốt nhất khắp bốn bể đều xuất phát từ thần điện Phục Hy."
"Đúng thế, nhãi con," Bạch Lộc lười nhác trôi lềnh bềnh trong tâm hải Thích Ẩn, "Đao Thập Tự vàng của tiểu gia là đúc ở thần điện Phục Hy, trước khi trận chiến Trời Phạt xảy ra, thần điện các nơi sẽ trao đổi với nhau, sứ thần của bọn họ đến thăm Ba Sơn, dâng đao Thập Tự vàng này lên cho tiểu gia.
Sau khi ta chết, nhóm thần vu của ta đã chôn chúng nó cùng với ta."
Dung nham thỉnh thoảng phun trào lên trên, bọn Vân Tri không thể trực tiếp ngự kiếm bay lên được, bèn leo lên rồi lại leo xuống trong mấy cái hang động, tốc độ thực sự rất chậm.
Dung nham đỏ vàng sôi trào, những pho tượng thần vu được chiếu sáng tựa như lốp sắt lúc chớp lúc tắt.
Thích Ẩn ngồi xuống cạnh Phù Lam, Phù Lam vẫn cúi mặt không động đậy, lại ngẩn người.
Thích Ẩn nói: "Đầu nhỏ của huynh đang nghĩ gì đó?"
"Ta đang nghĩ," Phù Lam cụp mi, giữa ánh lửa lay động của dung nham, lông mi của y gần như trong suốt, "Vì sao ngươi lại thích ta?"
Thích Ẩn sửng sốt.
"Ta là một kẻ tha hương, thiên hạ không có đồng tộc của ta, ta không có cha mẹ, không có người thân bạn bè, không có lai lịch, cũng không biết sau này mình sẽ đi đâu về đâu." Phù Lam nhẹ giọng nói, "Ngươi nói ta đến thần tích là vì tìm kiếm thân thế của ta, chỉ đúng một nửa thôi, ta chỉ là vì không có chuyện gì khác để làm.
Nhưng mỗi khi ta tới gần thần tích, sẽ có âm thanh liên tục thì thầm bên tai ta, đuổi ta đi.
Sau đó ta mới biết, đó là thần linh đang ẩn mình trong cõi u tối.
Thích Ẩn, ngay cả thần cũng không thích ta, vì