“Cô Lưu, cô chắc chắn với quyết định này của mình chứ?”
“Cuộc phẫu thuật sẽ rất rủi ro và đem lại hệ quả xấu sau này đấy.”
Thanh âm của Lưu Hạ vang lên:
“Tôi chắc chắn! Tôi muốn phẫu thuật ngay! Bằng mọi giá phải phẫu thuật cho tôi giống Lâm Sơ Nguyệt! Cho dù phải trả bất cứ giá nào tôi cũng bằng lòng!”
Video chỉ đến đó rồi kết thúc, Lưu Hạ không còn cười được nữa mà vẻ mặt của cô ta đã tái xanh.
Tiêu Nhất Minh quay sang nhìn cô ta, sự hoang mang lộ ra trong mắt.
“Lưu Hạ, chuyện này là thế nào?”
Cô ta không trả lời được, cả người giống như bị rơi xuống hầm băng, mọi âm thanh ồn ào xung quanh như không còn tồn tại.
Lúc này một người đàn ông mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, người nồng nặc mùi rượu bước vào trong bữa tiệc, ông ta chỉ thẳng vào Lưu Hạ rồi lớn tiếng mắng chửi:
“Con nhỏ chết tiệt kia! Cuối cùng tao cũng tìm ra được mày rồi!”
Lưu Hạ trợn trừng mắt cứ như nhìn thấy ma, cô ta dần lùi lại, còn ông ta thì cứ tiếp tục lại gần:
“Con nhỏ mất dạy! Bây giờ mày ăn sung mặc sướng nên quên luôn người từng đẻ ra mày rồi à?!”
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy, còn núp sau lưng Tiêu Nhất Minh:
“Ông nói linh tinh gì vậy? Tôi không hề quen biết ông!”
“Á à…mày còn giả vờ nữa à Lưu Hạ? Mày nhìn xem đây là cái gì?! Đây là khuôn mặt thật của mày đấy!”
Ông ta lấy một xấp ảnh từ trong túi áo ra rồi ném vào mặt Lưu Hạ, trong ảnh cô ta chụp cùng với ba mẹ của mình, khuôn mặt giống với ông ta như đúc với đôi mắt một mí, chiếc mũi to đùng như trái cà chua, hai má còn đầy tàn nhang, đôi môi dày cồm cộm, khuôn mặt vuông chữ điền giống bố cô ta, ngược lại mẹ của cô ta thì lại là một mỹ nữ xinh đẹp.
Mặt Lưu Hạ lúc canh lúc trắng, cô ta hận người cha say xỉn nhu nhược còn xấu xí này! Tại sao cô ta không giống mẹ một chút nào cơ chứ?!
“Ông đừng có ở đây nói năng linh tinh! Ai là con gái của ông chứ?! Nhất Minh, em không quen ông ta, anh mau đuổi ông ta ra khỏi đây đi!”
Lưu Hạ lay cánh tay của Tiêu Nhất Minh nhưng anh ta không có phản ứng.
Trong khi đó người đàn ông kia càng lại gần Lưu Hạ hơn, ông ta phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mặt cô ta:
“Mày dám đuổi bố của mày ra khỏi đây sao? Lưu Hạ, cái dạng con gái mất dạy như mày, bây giờ còn ăn cháo đá bát? Bây giờ tao mới tìm được mày, mày chối bỏ tao chứ gì? Nhưng trong người mày đang chảy dòng máu của tao đấy, của Lưu Sướng Hoa này! Cho dù mày có phẫu thuật thẩm mỹ được đi chăng nữa thì mày có thay máu được hay không?!”
Lưu Hạ sợ