Làn da trắng trẻo giờ đây có chỗ bị bầm xanh tím, có chỗ lại xước xát chảy máu.
Tiêu Thế Tu nhìn thấy, đôi mắt sâu hút tối đen lại, anh cẩn thận không để nước dính vào đó, dùng khăn ấm lau người cho cô.
Lâm Sơ Nguyệt run khẽ trước mỗi động tác dịu dàng của anh, Tiêu Thế Tu chỉ đơn thuần là lau người giúp cô chứ không có bất cứ dục vọng nào.
Anh nhúng khăn vào nước ấm, động tác nhẹ nhàng nhất có thể.
Thấy người cô cứ run rẩy, hai gò má lại đỏ bừng, liền hỏi:
“Em đau à?”
Cô lắc đầu.
“Vậy sao mặt em đỏ thế?” Anh nhếch môi cười.
Lâm Sơ Nguyệt cảm giác như anh đang muốn trêu mình, rõ ràng anh biết cô rất dễ ngại ngùng rồi còn hỏi.
Lâm Sơ Nguyệt nhắm mắt không đáp, Tiêu Thế Tu chợt đứng dậy đi lấy hộp thuốc rồi mang vào phòng tắm, trước lúc đổ nước muối sinh lý lên vết thương anh còn nhắc nhở cô:
“Sẽ đau đấy, em cố gắng chịu đựng nhé.”
“Vâng…”
Dòng nước vừa chảy qua vết thương, Lâm Sơ Nguyệt đã run lên, Tiêu Thế Tu xót xa, thổi thổi cho cô:
“Đau lắm không?”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, thế này có là gì, cô vẫn chịu đựng được.
Sát trùng rửa sạch vết thương xong anh liền băng bó cho cô nhưng không đúng cách vậy nên tấm gạc cứ bị tuột ra.
“Để em.”
Lâm Sơ Nguyệt thành thạo buộc cái gạc, Tiêu Thế Tu hơi lúng túng, xong xuôi rồi anh lại bế cô vào giường rồi bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi.
Tiêu Thế Tu cũng ngồi xuống bên cạnh cô, để đầu cô tựa vào ngực mình.
“Sao em lại đến Lâm gia?”
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô lồng trong tay mình vuốt ve, suýt chút nữa thôi không còn được nắm nó nữa.
Tiêu Thế Tu không nghĩ là bọn họ lại ra tay độc ác với cô như vậy.
“Em muốn lấy lại một số di vật của mẹ để lại cho em.”
“Sao không đợi tôi trở về? Em có biết em đi một mình như vậy nguy hiểm lắm không?”
Giọng nói của anh pha lẫn sự giận dữ, Lâm Sơ Nguyệt không nghĩ anh bị mất trí nhớ mà lo lắng cho cô thế, cô vui mừng, ngẩng đầu nhìn anh bất ngờ đặt lên má anh một nụ hôn.
“Em xin lỗi…”
Cơn giận trong lòng anh theo đó mà tiêu biến, Tiêu Thế Tu nhìn cô chăm chú, đột ngột bắt lấy cằm nhỏ của cô rồi siết môi hôn, đầu lưỡi tinh tế trườn vào khoang miệng cuốn lấy lưỡi nhỏ thơm tho của cô, giây lát bầu không khí trong phòng nóng bừng lên, hơi thở cô theo đó mà gấp gáp.
“Em phải chịu trách nhiệm đi.”
Anh đẩy cô xuống giường, mười ngón tay tinh tế trườn vào trong áo cô, bắt lấy khuôn ngực mềm mại xoa nắn.
Lâm Sơ Nguyệt rên rỉ khe khẽ, nhìn anh bằng ánh mắt mông lung, nhìn khắp người cô vết thương lớn nhỏ đều có nên anh không nỡ giày vò, chỉ khẽ hôn cô rồi ôm cô ngủ.
Cả một ngày mệt mỏi giờ đây được nằm trong vòng tay ấm âp của anh, hai mí mắt cô trĩu nặng, giây lát sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Tiêu Thế Tu nhìn người con gái trong lòng, ánh mắt dịu dàng bất