Lý Đan Hà đã quá đau lòng vì tai nạn bất ngờ của Lâm Phỉ Thuý rồi, nào ngờ tin tức đó còn lọt ra bên ngoài biến thành một tin tức nóng hổi cho mọi người bàn tán.
“Nghe nói tiểu thư nhà họ Lâm phá thai sau đó bị quả báo hiện giờ tai nạn thành người thực vật rồi.”
“Thật sao? Là Lâm Sơ Nguyệt à?”
“Lâm Phỉ Thuý chứ? Lâm Sơ Nguyệt đâu còn là tiêu thư của Lâm gia, mà nghe nói bố của cô ta cũng độc ác lắm, tôi mà có người bố như vậy thì cũng tuyệt giao luôn!”
“Nhà giàu đúng là đáng sợ…”
Lâm Chấn Xuyên nghe tin này chẳng có chút thương cảm nào dành cho Lâm Phỉ Thuý, ngược lại còn giận dữ trách cô ta:
“Đúng là loại con gái vô dụng!”
Lý Đan Hà vừa mới từ bệnh viện về, vô tình nghe được, bà ta không nhịn được mà cãi nhau với ông ta:
“Ông nỡ nói như thế sao?”
“Cái gì?”
Lâm Chấn Xuyên không tin vào tai mình, đây là lần đầu tiên Lý Đan Hà dám cãi lại ông ta.
“Lý Đan Hà, cô dám cãi lại tôi à?”
“Phải đó!”
Lâm Chấn Xuyên giận dữ bạt tai bà ta một cái, gương mặt của Lý Đan Hà lệch hẳn sang một bên, gò má đỏ bừng in hằn năm dấu tay.
Bà ta cắn chặt hai cánh môi, dùng ánh mắt uất ức nhìn ông ta.
“Dám trừng mắt nhìn thế à?!”
Ông ta giơ tay lên định dạy dỗ bà ta một trận nữa thì điện thoại bỗng reo vang.
“Hừ!”
Lâm Chấn Xuyên với tay lấy điện thoại, sắc mặt thoáng chốc tái đi.
“Cái gì? Điều tra thuế sao?”
Nghe xong, ông ta lảo đảo phải bám vào thành ghế.
Lâm Chấn Xuyên cầm áo khoác rồi đến công ty, bỏ mặc Lý Đan Hà ở đó.
Bên ngoài Lâm thị, đội điều tra thuế đã đến nơi, đang thực hiện kiểm tra toàn bộ giấy tờ của công ty, Lâm Chấn Xuyên vội vã đến nơi, trên miệng treo một nụ cười:
“Chắc mọi người cũng đã mệt rồi, chúng ta cùng nhau đi uống chút gì đó nhé.”
“Không cần.”
Thấy thái độ của bọn họ vô cùng lạnh lùng, trong lòng ông ta vô cùng lo lắng chẳng biết làm thế nào…
…
Tại Tiêu thị.
Tiêu Thế Tu bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ Tiêu Nhất Minh.
Anh đứng dậy đi tới phòng làm việc của anh ta, vừa mở cửa ra đã chạm mặt Đường Nhất Hoan và Đường Nguyệt Y, còn có cả lão thái thái.
Ánh mắt Đường Nguyệt Y chạm phải mắt anh, cô ta lúng túng quay mặt đi.
Tiêu Thế Tu bình thản bước đến chào Đường Nhất Hoan và lão thái thái như không có chuyện gì xảy ra.
“Chào bà nội, chú Đường.”
Lão thái thái mỉm cười, đi tới nắm tay anh kéo lại gần Đường Nguyệt Y:
“Thế Tu, cháu còn nhớ Nguyệt Y không? Con bé đi du học trở về rồi đấy… con bé muốn vào công ty của chúng ta làm việc.”
“Không phải chú Đường đã có công ty riêng rồi hay sao?”
Đường Nhất Hoan cười nói:
“Đúng vậy, nhưng sắp tới giữa hai công ty hợp tác, Nguyệt Y làm việc ở Tiêu thị sẽ thuận lợi phụ giúp cho