Lưu Hạ nghiến răng ken két, tròng mắt đỏ rần vì đố kỵ.
Cô ta đến phòng làm việc của Tiêu Nhất Minh nào ngờ nghe được cuộc nói chuyện của anh ta và lão thái thái.
“Nhất Minh, bà phải làm gì mới có thể khiến Lâm Sơ Nguyệt rời xa Thế Tu?”
Tiêu Nhất Minh cũng không ngờ anh đã mất trí nhớ rồi còn yêu cô, vì Lâm Sơ Nguyệt mà bay về đây ngay lập tức, mọi công sức để Tiêu Thế Tu ra nước ngoài làm việc đổ sông đổ biển.
Bây giờ Lâm Sơ Nguyệt còn đang mang thai, càng khó chia rẽ bọn họ hơn.
“Chẳng lẽ bà phải chấp nhận sao?”
Lão thái thái bất lực nói.
Tiêu Nhất Minh đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh bà ta mà an ủi:
“Bà nội, hay là chuyện này giao cho cháu xử lý đi.”
“Cháu muốn làm gì?”
Tiêu Nhất Minh suy nghĩ sau đó nói:
“Không phải là Thế Tu ghét nhất khi bị lừa dối sao?”
“Ý của cháu là….?”
“Sao bà chắc chắn đứa bé đó là con của Thế Tu chứ?”
Lão thái thái khẳng định:
“Bà đã đích thân kiểm tra rồi.”
Tiêu Nhất Minh mỉm cười:
“Bà nội, vậy bà muốn vì Tiêu gia hay vì đứa bé đó?”
Trong mắt lão thái thái hiện lên sự đắn đo giằng xé, lựa chọn giữa việc vì Tiêu gia hoặc một đứa bé thì bà đang nghiêng về gia tộc hơn, thanh danh của dòng họ không thể bị vấy bẩn được, đã quá đủ trước những tin đồn rồi…
Tiêu Nhất Minh mỉm cười, đặt tay lên vai bà ta:
“Bà nội, bà đừng lo, cháu sẽ lo chuyện này ổn thoả.”
Lão thái thái gật đầu, nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn lo lắng.
…
Tại nhà Tiêu Thế Tu.
Ngô quản gia ngạc nhiên khi thấy anh về sớm vào buổi trưa thế này, bình thường anh đều đi làm tới chiều tối mới về.
“Thiếu gia…”
“Lâm Sơ Nguyệt đâu?”
“Cô ấy đang ở trong phòng đọc sách ạ.”
Tiêu Thế Tu đi thẳng một mạch lên trên lầu.
Anh mở cửa đi vào, đưa mắt tìm kiếm trong phòng nhưng không có, thì ra là cô ngồi bên ngoài ban công.
Ánh nắng mặt trời khẽ chiếu lên cô gái nhỏ, tà váy trắng bay nhè nhẹ, cô tựa vào ghế thiêm thiếp, gương mặt dịu dàng xinh đẹp không cần son phấn.
Nhìn cô mảnh mai đến nỗi anh sợ chỉ cần chạm khẽ là cô sẽ tan biến.
Trái tim Tiêu Thế Tu âm thầm rung động, nhẹ bước tới gần rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô.
Anh đưa tay lên vén một lọn tóc ra sau tai cô, ánh mắt nhìn vào đôi môi chúm chím một cách chăm chú.
Vừa định cúi đầu thì hai hàng mi Lâm Sơ Nguyệt khẽ động rồi mở mắt ra, cô ngủ không say nên mọi động tĩnh nhỏ đều làm cô thức giấc.
“Anh về từ bao giờ thế?”
Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên.
Tiêu Thế Tu không kìm được hôn cô một cái rồi mới trả lời:
“Vừa về lúc nãy.”
Cô thở hổn hển, đỏ mặt nói:
“Hôm nay anh về sớm vậy?”
“Nhớ em nên không làm việc được.”
Tiêu Thế Tu ôm cô đặt ngồi lên đùi, những ngón tay tinh tế vuốt ve gò má cô.
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười ôm cổ anh:
“Vậy sao?”
Nhìn