“Em sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
Tiêu Thế Tu thấy sắc mặt cô trắng bệch, lập tức lo lắng đi tới đỡ cô.
Mười ngón tay Lâm Sơ Nguyệt bám chặt vào cánh tay anh, khớp xương nổi lên, cơ thể còn run lẩy bẩy.
Tiêu Thế Tu giữ chặt bả vai cô, thanh âm gấp gáp:
“Sơ Nguyệt!”
Lồng ngực Lâm Sơ Nguyệt phập phồng, cô nói với anh:
“Thế Tu…Lưu Hạ…cô ta nói…”
Cô bỗng nhiên im bặt, Tiêu Thế Tu không hiểu cô đang muốn nói gì.
“Cô ta nói gì?”
Lâm Sơ Nguyệt sực nhớ ra bây giờ anh bị mất trí nhớ, cô nói với anh thì có ích gì?
“Em…em không sao, em muốn về nhà.”
Cô gạt tay anh ra khỏi vai mình, đi nhanh ra khỏi đó, Tiêu Thế Tu đuổi theo giữ cô lại.
“Lâm Sơ Nguyệt, em có chuyện gì giấu anh đúng không? Vừa nãy Lưu Hạ nói gì với em?”
“Không có gì cả.
Em chỉ buồn nôn thôi.”
Cô cụp mi tránh ánh mắt của anh.
Tiêu Thế Tu dường như hơi bực bội, có chuyện gì mà cô phải giấu không cho anh biết? Chẳng lẽ cô không tin tưởng anh hay sao?
“Lâm Sơ Nguyệt, em không tin anh à?”
“Không phải…”
Cô phải nói như thế nào đây?
“Thế Tu, em muốn tới bệnh viện để kiểm tra một chuyện, có kết quả em sẽ nói cho anh biết được không?”
Lâm Sơ Nguyệt chớp mắt nhìn anh, cuối cùng anh cũng thoả hiệp, hai người quay trở lại phòng ăn, lão thái thái dường như không vui vẻ gì, bà nói bóng nói gió cô:
“Chỉ bị nghén một chút mà phải ở trong phòng vệ sinh lâu thế à?”
“Cháu xin lỗi ạ.” Cô cúi đầu.
Tiêu Thế Tu lên tiếng:
“Bà nội, cháu có chút việc ạ, cháu xin phép về trước.”
Lưu Hạ trợn tròn mắt, không tin nổi trước mặt cô ta mà anh ta dám hành động như thế.
Vẻ mặt của Tiêu Nhất Minh vẫn bình thản coi như không nhìn thấy gì, còn Lưu Hạ đã sắp không nhịn nổi nữa.
Cô ta đột nhiên đứng bật dậy, cầm cốc nước hất thẳng vào mặt Lâm Sơ Nguyệt.
“Đồ tiện nhân! Cô dám câu dẫn anh chồng của mình à?!”
Hành động của cô ta quá nhanh khiến ai cũng không kịp trở tay, Tiêu Nhất Minh đứng dậy, giận dữ trách mắng cô ta:
“Lưu Hạ, cô làm cái quái gì thế?!”
“Anh còn dám bênh nó à?! Nó là đồ hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người khác!”
Lưu Hạ bù lu bù loa lên:
“Ở trước mặt tôi mà