Lên xe, cô nhìn sắc mặt anh, chủ động xoa dịu:
“Thế Tu, em không sao thật mà, là do em sơ ý thôi, thật đấy.”
Anh khởi động xe, sắc mặt xám xịt.
Không nói một lời.
Vài giây sau, anh lên tiếng:
“Xin lỗi, là do anh.”
“Rõ ràng nói không để em chịu uất ức, vậy mà…”
Lâm Sơ Nguyệt dứt khoát xua xua tay:
“Không phải mà…Thế Tu, không phải lỗi của anh đâu.
Anh đừng nói thế…”
Tiêu Thế Tu cho xe dừng lại bên vệ đường, đột ngột quay sang hôn cô.
Nụ hôn kéo dài khoảng chừng một phút, cô thở hổn hển, đỏ mặt nhìn anh.
Tiêu Thế Tu vuốt ve bờ môi cô, nói:
“Đồ ngốc, em là vợ của tôi, sao phải chịu ấm ức như vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt sững người, sau đó khoé mắt rưng rưng.
Cô tưởng mình nghe lầm, nhưng anh một lần nữa khẳng định lại:
“Lâm Sơ Nguyệt, em là vợ của Tiêu Thế Tu này, ai bắt nạt em, chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ trừng trị người đó!”
Trái tim cô như bị bóp nghẹt, cô chồm người qua ôm cổ anh, cảm thấy xúc động khôn nguôi.
Tiêu Thế Tu khẽ cười ôn nhu bảo bọc cô trong vòng tay mình, anh xác định cả đời không muốn buông tay người phụ nữ này…
….
Lâm Sơ Nguyệt chờ kết quả kiểm tra tới mức hai lòng bàn tay toát mồ hôi, nếu thực sự Bối Bối là con trai của cô và anh thì…
Cô…quên đi con của mình bao nhiêu năm qua.
Thằng bé còn gầy gò như thế, suốt những năm đó Lưu Hạ đã đối xử thậm tệ với nó thế nào?
Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, nếu thế thì nhất định cô sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thời khắc ấy cuối cùng cũng tới, bác sĩ Triệu cầm kết quả ra, vẻ mặt của ông ta còn kinh ngạc hơn lần trước.
“Bối Bối là con của thiếu phu nhân và thiếu gia.”
Ông ta khẳng định chắc chắn.
Đầu cô như có tiếng nổ ầm một cái, Lâm Sơ Nguyêt loạng choạng bám một tay vào cánh tay anh, Bối Bối…con của cô…cô thật là một người mẹ tồi, sao lại có thể quên đi con của mình được cơ chứ?!
Tiêu Thế Tu nhíu chặt lông mày, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn, anh cố gắng vắt óc nhớ ra nhưng cơn đau đầu dội lên hành hạ anh, như ngăn cản anh không được nhớ lại.
“Bối Bối…em muốn gặp thằng bé, Thế Tu ơi…”
Lâm Sơ Nguyệt bấu chặt cánh tay anh, ánh mắt van xin nhìn anh.
Tiêu Thế Tu nhìn qua bác sĩ Triệu, ông ta liền dẫn hai người tới gặp cậu bé.
Từ hôm cô hiến máu cho Bối Bối xong, sức khoẻ cậu phục hồi rất tốt, nhưng chẳng có ai chăm sóc cả.
Cậu giống như bị lãng quên, nhưng Bối Bối rất tự giác, cũng rất ngoan không khóc một chút nào, mỗi khi bác sĩ Triệu đến kiểm tra sức khoẻ cho cậu, Bối Bối đều nhỏ giọng cảm ơn ông.
Sự hiểu chuyện và ánh mắt lặng lẽ của một đứa trẻ nhỏ ấy