Buổi tối, Lâm Sơ Nguyệt cuộn mình trong ngực anh, thỉnh thoảng run lên khe khẽ, còn gọi tên của Bối Bối.
Mỗi lần như thế anh đều vỗ lên lưng cô một cách dịu dàng.
Dưới ánh trăng sáng, ánh mắt Tiêu Thế Tu nhìn cô tràn đầy tình cảm, khoảnh khắc này anh cảm thấy thật bình yên, hạnh phúc…
Lâm Sơ Nguyệt không biết mơ thấy cái gì mà bỗng nhiên khóc nức nở, còn hét lên một tiếng:
“Đừng mà!”
“Lâm Sơ Nguyệt!”
Cô mở mắt ra, mồ hôi tuôn ra ướt lạnh sống lưng, Tiêu Thế Tu vuốt ve vầng trán đẫm mồ hôi của cô, lo lắng hỏi:
“Em mơ thấy gì thế?”
Cô không nói không rằng, đẩy anh ra rồi nhảy xuống giường chạy tới phòng bệnh của Bối Bối.
Tiêu Thế Tu vừa cầm theo đôi dép vừa đuổi theo cô.
Lúc nhìn thấy cô ngồi trước giường Bối Bối nhìn cậu chằm chằm, anh mới thở phào nhẹ nhõm…
“Sơ Nguyệt, đi dép vào kẻo lạnh.”
Anh cúi xuống nâng chân cô lên rồi xỏ dép vào, Lâm Sơ Nguyệt ngồi bất động, vẫn không lên tiếng.
“Bối Bối đang ngủ, đừng làm thằng bé thức giấc, chúng ta về phòng thôi.”
Anh đặt tay lên vai cô, thanh âm nhẹ nhàng.
Lâm Sơ Nguyệt lúc này mới có chút phản ứng, nhìn Bối Bối thêm mấy lần nữa rồi mới cùng anh quay trở về phòng.
“Thế Tu..”
Cô bỗng nhiên dụi dụi mặt vào hõm cổ anh, Tiêu Thế Tu dịu dàng vuốt tóc cô, trả lời:
“Sao vậy?”
“Em yêu anh…”
Cô lí nhí bày tỏ.
“Em có biết em nói như thế sức sát thương cỡ nào không?”
Ngón tay anh khẽ xoa đôi môi cô, hơi thở ấm nóng của anh kề sát, dần dần xâm chiếm hết tư vị ngọt ngào.
Lâm Sơ Nguyệt vòng tay ôm cổ anh, bật ra từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn càng thêm kích thích anh hơn.
“Ưm…”
Bàn tay anh luồn vào trong áo, nắn bóp hai khối thịt mềm mại.
Cả người Lâm Sơ Nguyệt cứ như có dòng điện chạy qua, run lên khe khẽ.
Cô thở hổn hển, hai gò má đỏ ửng lên, đôi mắt còn long lanh nhìn anh làm anh thật muốn phạm tội, nhưng Tiêu Thế Tu vẫn cố gắng kiềm chế, nằm xuống ôm cô ngủ.
Lâm Sơ Nguyệt cười khẽ, tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh.
…
Sáng hôm sau, Lâm Sơ Nguyệt vừa tỉnh dậy thì đã không thấy anh đâu, cô hốt hoảng đánh mắt xung quanh tìm kiếm, gọi tên anh:
“Thế Tu…”
Không có tiếng ai trả lời cả, xung quanh yên ắng tới nỗi cô có thể nghe thấy cả tiếng thở của mình.
Như có linh cảm chẳng lành, cô xuống giường xỏ dép rồi vội vàng chạy ra bên ngoài, tới cửa phòng bệnh của Bối Bối, Lâm Sơ Nguyệt thấy Tiêu Thế Tu cùng bác sĩ Triệu và mấy người đàn ông khác đang đứng ở đó.
“Thế Tu…chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, em về phòng đi.”
Nhưng Lâm Sơ Nguyệt nhất quyết không chịu, cô xông vào phòng không hề thấy Bối Bối đâu cả.
“Bối Bối đâu anh?”
Cô nắm chặt vạt áo anh, ánh mắt hoảng loạn.
“Sơ Nguyệt, em phải bình tĩnh…”
“Bình tĩnh?”
“Nghe anh…anh nhất định sẽ tìm được thằng bé, anh hứa với em.”
Tiêu Thế Tu siết chặt bàn tay cô, Lâm Sơ Nguyệt không hiểu.
Sao anh lại nói như thế?
“Thế Tu, anh nói như thế là sao? Bối Bối đâu? Thằng bé đâu anh?!”
Cô kích động hét lên, không giữ được bình tĩnh nữa.
“Em phải đi tìm thằng bé!”
Vừa dứt lời cô đx lao ra khỏi cửa.
Anh hốt hoảng đuổi theo, ôm chặt cô từ phía sau, Lâm Sơ Nguyệt vùng vẫy, thê lương nói:
“Buông em ra! Em phải đi tìm thằng bé! Anh nói dối…anh nói sẽ bảo vệ Bối Bối cơ mà…hu hu…”
Những lời nói đó