“Tôi không nghĩ đây là cách tốt nhất, để tôi sai người để ý tới Bối Bối, tạm thời đừng ép nó.”
Tiêu Thế Tu đặt tay lên vai cô, vỗ nhẹ mấy cái.
Nhưng Lâm Sơ Nguyệt không muốn thế, cảm giác con trai ở ngay trước mắt cô mà cô lại bất lực, thật sự rất đau lòng.
“Em đang mang thai, đừng quá xúc động.” Anh nhắc nhở cô.
Lâm Sơ Nguyệt gạt nước mắt, hốc mắt đỏ hoe.
Anh để cô có một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.
Tiêu Thế Tu và bác sĩ Triệu đi ra ngoài, để lại cô và Bối Bối trong phòng.
Như nhớ ra chuyện gì đó, anh gọi điện thoại cho thư ký Kim, bảo anh ta tới bệnh viện ngay lập tức.
Anh ta hoảng sợ tưởng anh bị làm sao vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, thư ký Kim đã có mặt.
“Tổng giám đốc…”
Anh ta vẫn theo thói quen gọi Tiêu Thế Tu là tổng giám đốc, mặc dù bây giờ Tiêu Nhất Minh mới là người giữ chức vụ ấy.
.
Truyện Đô Thị
Tiêu Thế Tu không vòng vo nhiều mà vào thẳng vấn đề.
“Thư ký Kim, câu là người theo tôi lâu nhất, là người tôi tin tưởng từ trước đến nay, nên cậu không được giấu tôi bất kỳ chuyện gì, cậu hiểu chứ?”
“Vâng…” anh ta nuốt nước bọt một cái, trả lời.
“Được, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải nói cho tôi biết những gì mà tôi đã quên, phải nói hết không được giấu gì cả.”
Ánh mắt anh xoáy sâu vào anh ta, sống lưng thư ký Kim tức khắc đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, anh ta thuật lại toàn bộ mọi chuyện không dám giấu giếm bất kỳ chuyện gì cả.
Tiêu Thế Tu nghe xong, sắc mặt trầm ngâm suy nghĩ.
Thư ký Kim đứng một bên, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Hoá ra…Lâm Sơ Nguyệt đích thị là vợ của anh, còn là người mà anh yêu nhất.
Tiêu Thế Tu thầm trách bản thân vì sao có thể quên đi cô, giữa hai người họ trải qua bao nhiêu khó khăn đến thế, vậy mà anh lại lãng quên cô, anh đúng là một người tồi tệ!
“Tổng giám đốc, dù sao đó cũng là một tai nạn cho nên anh cũng đừng tự trách mình quá.”
Thư ký Kim đánh bạo nói.
Anh không lên tiếng, mọi chuyện dù gì cũng đã xảy ra rồi, chi bằng sau này bù đắp cho cô thật tốt.
Tiêu Thế Tu quay trở vào phòng thấy Lâm Sơ Nguyệt đang ngồi trên giường Bối Bối, vươn tay muốn chạm vào cậu nhưng cậu lại tránh đi.
Nhìn dáng vẻ đó của cô anh lại đau lòng khôn nguôi…
Anh đi tới ôm vai cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô.
“Sơ Nguyệt.
Anh tin dần dần Bối Bối sẽ nhận ra thôi…”
….
Ở một nơi khác, bầu không khí căng thẳng bao trùm lên cả ngôi nhà.
Tiêu Nhất Minh vừa về đã đi thẳng lên phòng, Lưu Hạ hằm hằm đi theo anh ta, cô ta ném thẳng cái túi xách vào lưng anh ta, hét lên:
“Tiêu Nhất