“Soàn soạt…”
Âm thanh đó ngày càng tiến gần về phía giường nơi có Lâm Sơ Nguyệt đang ngủ…
Nó ngóc cao đầu dường như ngửi thấy mùi hương bèn chui vào trong tấm chăn, con rắn hổ mang vừa há miệng nhe hai cái răng nanh ra định cắn thì đã bị ăn ngay một con dao găm vào giữa cổ họng, không kịp giãy dụa mà chết tươi.
“Chuyện…chuyện gì vậy?”
Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên thức giấc, cô dụi mắt rồi nhìn thấy Tiêu Thế Tu đang đứng bên cạnh giường mình với sắc mặt lạnh lùng, bèn nhìn theo ánh mắt anh, không ngờ lại thấy xác của con rắn hổ mang chỉ cách chân mình chưa đầy năm cen ti met.
“Nó ở đâu ra vậy?!” Lâm Sơ Nguyệt hoảng hốt hỏi anh, Tiêu Thế Tu dịu dàng xoa đầu cô còn ánh mắt lại lạnh như băng.
“Có người thả nó vào trong này.”
Nếu như anh không kịp thời giết nó thì giờ này e rằng phải ôm cái xác lạnh toát của cô rồi.
“Là ai?” Lâm Sơ Nguyệt lờ mờ đoán ra, cô hỏi anh, quả nhiên câu trả lời đúng như những gì cô đang nghĩ.
“Amanda.”
“Amanda?”
Cô ta hận cô tới nỗi muốn giết chết cô sao?!
Sống lưng cô lạnh toát, Tiêu Thế Tu khẽ nhếch môi cười lạnh:
“Xem ra cô ta không muốn sống nữa rồi, đã đuổi cô ta ra khỏi đây nhưng cô ta lại không hề biết điều.”
Nhìn sắc mặt của Tiêu Thế Tu rất đáng sợ, báo hiệu sắp sửa có chuyện không hay sắp xảy ra, quả nhiên sáng hôm sau cả căn biệt thự đã vang lên tiếng hét thất thanh của Amanda.
“Richard! Richard! Mau thả tôi ra! Tôi muốn gặp Richard!”
Cô ta hét lớn, nhưng dù có hét tới cỡ nào thì cánh cửa phòng của Tiêu Thế Tu vẫn đóng chặt.
“Richard! Anh mau ra đây gặp em đi! Tại sao anh lại đối xử với em như thế chứ?!”
“Richard!”
Amanda điên cuồng hét lên, đồng tử ánh lên nỗi uất ức giận dữ, cô ta giật mạnh tay ra khỏi hai ngươi hầu rồi lấy điện thoại gọi cho Ôn Húc Khiên.
Anh ta ngay lập tức bắt máy:
“Charlie…cứu em với…”
“Amanda có chuyện gì vậy?”
Ôn Húc Khiên sốt sắng hỏi.
Cô ta nức nở đáng thương:
“Richard….anh ấy…anh ấy đuổi em ra khỏi nhà rồi…”
“Sao cơ?”
Ôn Húc Khiên kinh ngạc, đang yên đnag lành tại sao Tiêu Thế Tu lại làm thế được?
“Amanda em bình tĩnh lại đi, để anh nói chuyện với cậu ấy xem sao.”
“Không cần phải nói chuyện nữa!”
Tiêu Thế Tu đột ngột xuất hiện sau lưng cô ta tự bao giờ, anh lạnh lùng cắt ngang, Amanda giật mình quay phắt lại nhìn anh, vẻ mặt hốt hoảng sợ hãi như bị bắt gặp làm chuyện xấu ngay tại trận.
“Richard…”
Nháy mắt sau nước mắt đã dâng lên khoé mi của cô ta, Amanda khóc nức nở, lên tiếng như chất vấn anh:
“Richard, chỉ vì cô ta mà anh đuổi em ra khỏi nhà sao?!”
Ôn Húc Khiên cũng không nhịn được mà nói qua ống nghe:
“Thế Tu, cậu bình tĩnh lại đi đã, có chuyện gì từ từ nói, sao cậu lại đuổi Amanda đi chứ?”
“Ôn Húc Khiên chuyện này không liên quan đến cậu! Cậu quên rằng cô ta chỉ là một người hầu thôi sao? Một người hầu trông coi ngôi biệt thự