Cẩm Tử Mặc phun hết ra tất cả:
“Cô nói cô yêu tôi, sau khi giết chết được vợ của Richard thì cô sẽ chiếm được căn nhà này! Cô nói sẽ cho tôi lên làm chủ nhân của căn nhà này, bây giờ bị phát hiện cô lại muốn nuốt lời nữa hay sao?!”
“Anh im đi! Tôi không hề quen biết anh!”
Amanda phủ nhận.
Cẩm Tử Mặc bật cười trào phúng, đến nước này hắn ta không còn chút tình cảm nào nữa rồi.
“Amanda cô muốn một mình tôi chết sao? Nhưng mà còn lâu tôi mới chết một mình! Có chết tôi cũng phải lôi cô theo chết cùng!”
Hắn ta lấy điện thoại ra rồi bật đoạn ghi âm lên.
Giọng nói của Amanda vang lên một cách rõ ràng:
“Tử Mặc, anh tin em đi, làm xong chuyện lần này rồi chúng ta sẽ cuỗm tiền sau đó cao chạy xa bay, Richard rất tin tưởng em, bây giờ em cố gắng lấy lòng anh ta rồi lấy tiền, lo cho tương lai của chúng ta, còn có đứa con trong bụng nữa chứ!”
Cô ta nghe xong cả người run lên bần bật, sắc mặt giờ đã tái xanh, Tiêu Thế Tu cười nhạt, hất mạnh chân một cái đẩy cô ta ngã dập xuống dưới đất.
“Đúng là tình cảm sắt son cảm động trời xanh!”
“Richard anh đừng tin lời hắn nói, không phải em…hắn đang muốn vu oan giá họa cho em! Richard em chỉ yêu một mình anh thôi…”
Tiêu Thế Tu nở nụ cười châm biếm:
“Amanda đến tận bây giờ mà cô còn già mồm được hay sao? Nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, hơn nữa còn có thứ này!”
Tiêu Thế Tu vứt một tờ giấy xuống trước mặt cô ta, Amanda run rẩy cầm nó lên xem, tờ giấy đó là kết quả xét nghiệm đứa con trong bụng của cô ta và Cẩm Tử Mặc.
Vật chứng rõ rành rành như vậy cô ta không thể chối cãi thêm được nữa.
“Richard…đây..đây không phải…”
Cô ta lắp bắp, run rẩy định lên tiếng thì bị anh lạnh lùng cắt ngang:
“Không cần phải nói nhiều lời nữa! Mau đưa hai người bọn chúng tới đồn cảnh sát đi!”
Amanda thất kinh hồn vía, cô ta liên tục lắc đầu quầy quậy giống như oan ức lắm, Cẩm Tử Mặc cũng liên tục van xin:
“Tôi không biết gì cả! Tất cả là tại cô ta! Xin hãy tha cho tôi!”
Vẻ mặt Tiêu Thế Tu lạnh tanh, anh không muốn phí lời với bọn chúng nữa, phất tay ra hiệu tức thì Amanda và Cẩm Tử Mặc bị lôi đi, đúng lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Khoan đã!”
Lâm Sơ Nguyệt chậm rãi bước tới, đứng bên cạnh Tiêu Thế Tu, Amanda trợn tròn mắt, giống như nhìn thấy ma, ngón tay cô ta run run chỉ vào Lâm Sơ Nguyệt:
“Cô…cô..không phải cô đã chết rồi hay sao?”
Cô ta nói xong mới biết mình lỡ miệng, Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười:
“Cô mong tôi chết lắm à?”
Dứt lời, Lâm Sơ Nguyệt ném thứ đang giấu sau lưng vào người Amanda, cô ta giật mình hoảng sợ hét toáng lên, nhảy ra xa hai mét.
“Á!