“Được rồi, tôi ổn rồi.” Lâm Sơ Nguyệt không còn ho nữa nhưng anh vẫn vuốt ve sống lưng mình, cô ngẩng mặt lên nói, lập tức chạm phải đồng tử đen thăm thẳm của Tiêu Thế Tu.
Gương mặt hoàn mỹ của anh gần cô trong gang tấc, Lâm Sơ Nguyệt vô thức nuốt nước bọt đánh ực một cái.
không ngờ âm thanh đó lại quá to…
“Phụt.” Tiêu Thế Tu bật cười, bàn tay nóng ấm khẽ vuốt nhẹ má cô:
“Không phải là em muốn ăn anh đấy chứ?”
Lâm Sơ Nguyệt ngượng quá bèn quay mặt đi, Tiêu Thế Tu này cứ hở ra là trêu cô, cô không thèm để ý đến anh nữa mà chuyên tâm chăm chú ăn, đỡ ohair bị ai đó nói là muốn ăn mình!
Đáy mắt anh tràn ngập ý cười, tạm dời khỏi khuôn mặt cô mà hướng mắt về phía cảnh sắc đằng xa, cánh tay anh vẫn đặt phía sau lưng cô.
Đồng tử dần trở nên đen thẫm, không đoán được anh đang nghĩ gì.
Khoảng chừng mười phút sau có thêm một con tàu đi qua du thuyền của bọn họ, con tàu đó giống như là tài của thương lái, hoặc là ngư dân, bọn họ đang xếp hàng hoá chất lên nhau, có khoảng năm người đàn ông đứng xung quanh cứ đi qua đi lại như đnag canh gác.
“Phim chiếu rồi.” Anh khẽ nói.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra bên ngoài, nhưng đâu thấy gì cả ngoài một con thuyền khác? Anh lại trêu cô nữa hay sao?
“Tôi đâu có nhìn thấy gì?”
“Đợi thêm một chút nữa mới gay cấn.” Khoé môi anh khẽ nhếch lên cười.
Lâm Sơ Nguyệt hướng mắt nhìn theo anh chờ đợi, một lúc sau lại có thêm một con tàu nữa xuất hiện, hình như cũng là tàu chở hàng, con tàu đó đi sát vào con tàu kia, rồi bỗng nhiên có một tiếng “đoàng!” Vang lên.
“A!”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, vội vàng núp trong lòng anh, Tiêu Thế Tu hài lòng ôm mỹ nữ, trong lòng còn có cảm giác thành tựu, anh dịu dàng vô vỗ vai cô, lên tiếng:
“Đừng sợ, là tiếng pháo hoa thôi mà.”
Cô hé mắt nhìn lên trên bầu trời, đúng là pháo hoa thật, Lâm Sơ Nguyệt hào hứng hắn lên, quên luôn sự sợ hãi lúc nãy, hai mắt cô sáng bừng, long lanh như những vì sao trên bầu trời kia.
“Đẹp quá…”
Trong khi cô ngắm pháo hoa thì anh lại ngắm cô, Tiêu Thế Tu mong rằng khoảng khắc này sẽ dừng lại tại đây mãi mãi.
“Đúng vậy, đẹp thật.”
Bên dưới hai con thuyền đang diễn ra cuộc ẩu đả mà không có ai chú ý, mọi người đều bị cuốn theo pháo hoa trên bầu trời, chỉ có một mình Tiêu Thế Tu biết tình hình bên dưới đang xảy ra chuyện gì.
“Đoàng! Đoàng!”
“Oa…”
Lâm Sơ Nguyệt mải mê ngắm nhìn, còn Tiêu Thế Tu đưa mắt nhìn xuống con thuyền kia, nhìn thấy đàn em của Bạch Tư Hàn từng người ngã xuống, sau đó bị còng tay lại, nụ cười trên khoé môi anh càng sâu.
“Anh cười gì thế?