“Anh đừng có được voi đòi tiên…”
Lâm Sơ Nguyệt đẩy anh ra rồi chạy vào trong nhà, Tiêu Thế Tu vừa định đuổi theo cô thì tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.
“Thế Tu…”
“Charlie, chuyện ban nãy cậu nghe hết rồi chứ? Nếu cậu muốn nói về Amanda thì tôi không còn gì để nói.”
“Chuyện đó…không phải, chỉ là xin cậu tha cho cô ấy, cô ấy chỉ là nhất thời…”
“Nhất thời? Có động cơ giết người mà lại là nhất thời?”
Ôn Húc Khiên câm nín, xem ra lần này Tiêu Thế Tu thực sự rất tức giận sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Amanda, anh ta sợ mình có nói cũng vô ích…
“Thế Tu tôi biết rằng cậu hiện đang rất giận, tôi biết dù tôi có nói gì cũng vô ích nhưng xin cậu hãy nể tình tôi một lần mà tha cho Amanda…”
“Nếu không nể tình cậu thì tôi đã giết chết cô ta rồi.”
Thanh âm lạnh băng vọng lại không chút kiêng nể, Ôn Húc Khiên giật mình, mồ hôi lạnh đổ đầy sống lưng, anh ta toán nói gì đó thì Tiêu Thế Tu đã ngắt phụt máy.
Hết cách, Ôn Húc Khiên chỉ đành nhắn tin cho anh, Tiêu Thế Tu xem tin nhắn xong, nét mặt rơi vào trầm ngâm.
Lâm Sơ Nguyệt ôm gối ngồi trên giường, mông lung suy nghĩ, thì ra là cô đã trách lầm Tiêu Thế Tu mất rồi, tất cả là vở kịch mà Amanda lập ra chứ không phải là anh phản bội cô.
Nhưng còn tấm ảnh?
Lâm Sơ Nguyệt mở ngăn kéo tủ, lôi bức ảnh được lồng cẩn thận trong khung kính ra, bức ảnh không hề bám bụi chút nào, chứng tỏ luôn có người lau chùi nó, nhất là ánh mắt của Tiêu Thế Tu trong ảnh nhìn cô gái ấy, dịu dàng không thể miêu tả được bằng lời.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác rất lạ, khó chịu xen lẫn buồn bã, cô muốn biết người trong ảnh kia là ai?
Đúng lúc này tiếng mở cửa chợt vang lên, Lâm Sơ Nguyệt giật mình vội vàng nhét bức ảnh vào trong tủ gỗ, Tiêu Thế Tu đến gần cô hỏi:
“Em đang làm gì vậy?”
“Không có gì.”
Cô mỉn cười gượng gạo.
Tiêu Thế Tu cũng không truy hỏi sâu, anh nâng cằm cô lên, vuốt ve đôi môi đỏ mọng, ánh mắt chăm chú dịu đang nhìn cô nói:
“Em có muốn xem phim không?”
“Phim?”
Tiêu Thế Tu nở nụ cười, đáy mắt ẩn chứa hàm ý khó đoán.
….
Đêm.
Ánh sáng từ tháp Tokyo dịu dàng bao phủ lên mặt sông lấp lánh, trên du thuyền vang lên tiếng nhạc piano nhẹ nhàng đằm thắm, càng khắc hoạ thêm khung cảnh ngọt ngào của các cặp tình nhân đang yêu nhau.
Lâm Sơ Nguyệt hướng ánh mắt ra xa ngắm nhìn cảnh tượng đẹp đẽ của Tokyo, nụ cười xinh đẹp nở trên khuôn mặt thanh tú, làn da trắng sứ dưới ánh đèn vàng càng thêm huyền ảo, đường cong quyến rũ xuôi theo bộ váy màu hồng đuôi cá…Tiêu Thế Tu đặt tay ra sau lưng ghế cô, ngây ngất ngắm nhìn Lâm Sơ Nguyệt,