“Phòng kinh doanh là một trong những bộ phận quan trọng nhất trong công ty.” Trình Tiêu Tiêu cố ý chế nhạo trong cuộc họp thường kỳ của công ty, “Nếu một số người thực sự không có tài kinh doanh, tốt hơn hết là đừng chiếm giữ vị trí này nữa mà hãy nhường cơ hội cho người có năng lực hơn đi!”“Công ty chúng ta không phải là nơi dành cho người cao tuổi, trong lòng mọi người tự có tính toán là được.
Giống như loại người đến một đơn hàng cũng không có, chỉ có thể nhận được mức lương cơ bản, sau này đâu là lối thoát thì thực sự cần phải suy nghĩ kĩ càng rồi!”Khương Xán cứ cúi đầu, cả buổi chiều mà chân mày vẫn chưa giãn ra.Tuy nhiên, khi cô trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, vừa bước vào cửa đã thấy Cố Mãng đang ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại, giống như một ông chú, trong bếp trống không, đến một ly nước nóng để uống cũng không có.Sự ủy khuất đã kìm nén rất lâu của Khương Xán vào giờ phút đó cô hoàn toàn không thể nhịn nổi nữa.“Anh……….anh chưa nấu cơm à?”Cố Mãng sững người, sự chú ý rời khỏi màn hình điện thoại.Gương mặt của gười phụ nữ nhỏ bé trước mặt đang đỏ bừng bừng, hơi thở gấp gáp.Một đôi mắt to sáng long lanh nhìn thẳng vào anh.
Nhưng giọng điệu chất vấn lại nghe có vẻ không giống như là đang chất vấn mà giống như một cô nàng dâu nhỏ đang giận dỡi làm nũng với chồng mình.Trái tim Cố Mãng rung động, ánh mắt anh nhìn cô bất giác có phần thâm tình hơn.“Sao thế?” Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha với vẻ mặt vô tội, “Từ khi kết hôn đến giờ chẳng phải đều là do cô nấu cơm sao?”Khương Xán dừng lại một chút, cắn cắn khóe môi.Thân hình của Cố Mãng có mấy phần áp chế, cao hơn cô ấy rất nhiều đứng trước mặt cô, khí thế của cô trước tiên bị yếu đi.Lại thêm tính cách dịu dàng và bao dung của cô thì cũng không phải thật sự là trách Cố Mãng.Chỉ là………….“Ừm, đúng vậy.” Cô cúi đầu khẽ nói, “Đúng là đều luôn do tôi nấu cơm, nhưng bây giờ tôi đang ra ngoài làm việc, anh……anh chẳng phải cũng có thể làm một số việc để chia sẻ một chút việc nhà sao? Dù gì cái nhà này đâu phải chỉ có một mình tôi!”“Hôm nay tôi về muộn, cho dù anh không biết nấu ăn thì cũng nên chuẩn bị chút nguyên liệu chứ? Lẽ nào chuyện gì cũng đều phải trông chờ vào tôi sao?”Đôi mắt Cố Mãng hơi nheo lại.Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Khương Xán tức giận với anh.Thực ra thì cũng không hẳn là tức giận, chỉ là phàn nàn vài câu thôi.
Còn người phụ nữ nhỏ bé muốn tức giận nhưng lại không dám tức giận, đáng yêu như một đóa hoa đào, anh đột nhiên muốn trêu chọc cô một chút.“Ồ,” anh gật gật đầu.
“Thì ra là cô chê tôi không