Khương Xán còn chưa kịp đưa ra ý kiến về đề nghị này thì đã bị Cố Mãng kéo ra khỏi nhà.
Trên đường đi, cô không nói một lời, trong đầu nhanh chóng tính toán xem chút tiền lương của mình sẽ đủ để ăn món gì.
Cô lén nhìn sang Cố Mãng một cái, cuộc sống của anh luôn luôn sống trong cảnh nghèo khổ bần hàn, hẳn là không biết ở Giang Châu có quán cơm nào đâu nhỉ?Với mức độ tiêu dùng của anh thì nói không chừng một quán nhỏ bên đường cũng đủ khiến anh hài lòng.
Hơn nữa có một số tiệm cơm vẫn có món chính ăn không không giới hạn, chắc chắn đủ cho anh ta ăn no nê.
Khương Xán cúi đầu, mím môi khẽ cười.
Những ngày tháng kết hôn này cô luôn ăn uống tiết kiệm, bình thường nấu ăn cũng lựa các loại rau củ rẻ tiền mua về nấu.
Nhưng trước đây cô đã từng nghe một người giúp việc lâu năm trong nhà họ Khương kể lại rằng điều đáng sợ nhất đối với thời gian mà các cặp vợ chồng trẻ khi sống chung là tình cảm dần nhạt phai, cứ cách ba đến năm ngày là lại ra ngoài hẹn hò lãng mạn một, điều này rất có ích cho tình cảm.
Vậy thì…….
.
hôm nay cứ dứt khoát mời anh ấy ra ngoài ăn cơm một bữa là được rồi.
Tuy nhiên, khi Khương Xán vừa ngước đầu lên thì nhận ra rằng mình đã đi theo Cố Mãng đến con phố sầm uất nhất rồi dừng lại ở lối vào của khách sạn Emgrand!“Nhà hàng này nhé.
” Lời nói của người đàn ông nhẹ tựa mây trời, như thể anh ta vừa lựa được một cây bắp cải không quá vừa ý trong chợ rau vậy.
“Anh nói gì cơ?” Khương Xán dường như kinh ngạc kêu lên.
“Tôi nói, chúng ta ăn ở đây đi.
” Cố Mãng nheo nheo mắt khẽ cười, “Tôi thấy nhà hàng này khá ngon đó.
”Khương Xán đột nhiên hít sâu một hơi, vô thức ôm chặt lấy túi xách.
Đây là khách sạn năm sao đắt nhất Giang Châu, bình thường đi ngang qua cửa thì cô cũng đều chưa từng ngước mắt lên nhìn một cái.
Nếu ăn ở đây thì chút tiền lương này của cô e rằng còn không đủ cho một đĩa rau luộc!Cố Mãng kéo cô vào trong, nhân viên phục vụ đứng hai bên cung kính cúi đầu chín mươi độ, quản lý đi ra đón tiếp, trên mặt nở ra nụ cười chuyên nghiệp, “Hoan nghênh quý khách.
”“Cố Mãng!” Khương Xán mạnh mẽ nắm lấy cánh tay anh.
“Sao vậy?”“Chúng ta……….
”Chúng ta không có đủ tiền.
Chúng ta vẫn là hãy đổi sang tiệm khác rẻ hơn ăn nhé.
Những người như chúng ta sao có thể mua nổi thức ăn ở đây?Tuy nhiên, khi những lời này đến miệng, Khương Xán lại nuốt ngược vào trong.
Cô nhìn ánh mắt có