(( Mỵ Nhi ))
Sáng dậy Nhuyễn Tịnh nhìn xung quanh đã không thấy Mặc Cẩn Ngôn. Cô nhớ lại đêm qua trên mặt liền ửng hồng, boss cũng có lúc ôn nhu như thế. Nói được là làm được, thật khiến người khác tán thưởng.
Vệ sinh cá nhân và thay quần áo xong, cô đi ra ngoài phòng khách lại thấy bày sẳn bữa sáng nên vô cùng ngạc nhiên.
" Boss, tôi tưởng anh đi rồi."
" À. Nếu về nhà thì sẽ trễ mất. Tôi thấy trong tủ lạnh có ít thức ăn nên làm vài món. Mau ăn đi."
Nhìn thấy Mặc Cẩn Ngôn đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn lớn lại xuống bếp làm đồ ăn cho cô. Trong lòng Nhuyễn Tịnh cứ từng hồi đập liên tục. Ngồi xuống bàn ăn một mạch hết các món, nhất định sẽ không để thừa một chút nào hết.
Tay nghề của Mặc Cẩn Ngôn thật không hề tệ, so với Nhuyễn Tịnh còn có phần nhỉnh hơn. Một tổng tài tại thượng như thế nhưng lại không có việc gì làm khó được anh. Trên đời này lại có người con trai toàn vẹn đến lạ thường, thật muốn chiếm hữu làm của riêng.
" Ăn xong thì đi cùng xe của tôi đến công ty, dù gì cũng chung đường mà."
" Boss, nếu để ai nhìn thấy sẽ không tốt. Tôi đi xe buýt đã quen rồi."
" Không sao, tôi sẽ cho cô xuống ở cách công ty một chút."
" Vậy ... vậy cảm ơn anh."
________
Đến công ty Nhuyễn Tịnh bị gọi lại sau lưng nên có hơi chột dạ. Quay lại thì ra là Lam Huệ, khoảng thời gian này do bận bịu công việc còn bị Mặc Cẩn Ngôn không ngừng quấy rối. Nên cô đã bỏ bê cô bạn thân này hơi lâu rồi.
Nhuyễn Tịnh liền quay lại tươi cười chào Lam Huệ còn hẹn hò tan tầm sẽ cùng nhau đi ăn một bữa thật ngon.
_______
Tầm 6h Nhuyễn Tịnh đã thu xếp xong công việc xuống lầu đã nhìn thấy Lam Huệ đợi sẳn ở đó.
" Huệ Huệ, cậu đợi mình có lâu không? "
" Mình cũng vừa mới xuống, tiểu Tịnh chúng ta đi ăn lẩu thôi. Đã lâu rồi không ăn, thèm chết đi được. "
" ok. "
________
Tại quán lẩu quen thuộc trên một vỉa hè, đây coi như là một