(( Mỵ Nhi ))
Rơi vào hang sói thì phải chịu thôi, Nhuyễn Tịnh đã hiểu rõ số phận của mình lúc ký cái hợp đồng kia rồi.
Côn thịt to lớn của Mặc Cẩn Ngôn chỉ chờ mang xong áo giáp là ra trận ngay. Nhuyễn Tịnh nằm trên giường mở chân ra quay mặt đi không dám nhìn anh. Mặc Cẩn Ngôn biết ý, leo lên giường tách hay chân cô ra chen vào giữa, cầm côn thịt nhắm vào huyệt nhỏ của cô đi vào. Vì đã làm tiền diễn khá tốt nên lúc côn thịt của anh đi vào cũng không quá khó khăn.
Sau một hồi rút ra đâm vào thì côn thịt của anh cũng vào hết bên trong cô. Huyệt nhỏ dù đã được khai phá nhưng số lần quá ít ỏi làm cho nó dường như còn khít hơn ban đầu. Anh để cô thích nghi với côn thịt lớn xong thì liền tăng tốc độ lên. Ngày một đâm nhanh và mạnh hơn, sâu đến độ muốn đâm đến tử cung của cô.
" Anh ... ưmmm. Ưmm. Boss ... nhẹ .. ưmm... nhẹ lại chút ... sâu quá rồi ... nhẹ lại ... tôi chịu không nổi... "
" Chậm? Chậm thì cô lại càng không chịu nổi. "
Thật khó để lại được cắm vào trong tiểu huyệt non mềm này, anh đã không làm hư nó thì thôi chứ bảo chậm thì có nằm mơ. Tiểu huyệt của cô không ngừng mút lấy côn thịt của anh như sợ nó chạy ra mất. Đúng là rất sướng nhưng có áo giáp cản trở, cảm giác nóng ấm không thể bằng lúc để trần. Mặc dù bản thân rất ham muốn nhưng anh biết phải giữ gìn cho cô an toàn.
Cảm giác sung sướng mang lại cũng đã rất tốt, anh không thể đòi hỏi quá gấp gáp được. Việc quan trọng bây giờ là tận hưởng là cắm vào càng sâu càng tốt.
" Xin anh ... ngưng ... ưmmm ... ngưng một chút thôi ... tôi ra ... aaaa ... tôi ra mất .. aaaaaa ... "
Nhuyễn Tịnh bị làm đến sắp mơ hồ, huyệt nhỏ tiết không ít nước. Sau mỗi lần cô cao trào đều ôm chặt lấy anh, sau lưng anh không ít dấu vết bị cô cào cấu. Vậy mà anh vẫn không chịu ra, cứ đâm vào rút ra bên trong tiểu huyệt đều đặn.
" Sướng như vậy sao? Tôi còn chưa ra đâu đấy.