(( Mỵ Nhi ))
Mặc Cẩn Ngôn vui vẻ trong lòng không bắt Nhuyễn Tịnh ngậm côn thịt nữa, liền xé cái bao khác mang vào. Trực tiếp đâm vào bên trong tiểu huyệt của cô, sau một lúc lâu bị cắm nên tiểu huyệt của Nhuyễn Tịnh dễ dàng đi vào hơn. Nhưng bên trong vẫn cứ hút chặt như cũ.
" Boss ... anh vừa mới bắn mà ... đừng ... tôi sẽ chết mất ... "
" Chịu không nổi nhưng vẫn cứ hút rất chặt. Đúng là lỗ nhỏ tham ăn. "
" Không ... ưmmm ... không phải mà ... anh nhẹ chút đi ... hư mất ưmmm ... "
Lực đạo đâm thọt của Mặc Cẩn Ngôn không hề thuyên giảm mà nó cứ tăng dần theo tiếng rên rỉ của Nhuyễn Tịnh. Cả hai hòa nhập vào cuộc hoan ái quên trời quên đất chỉ còn nhớ mỗi cảm giác sung sướng nơi hạ thể mang lại.
Côn thịt to lớn của Mặc Cẩn Ngôn ra sức cày cấy trong huyệt nhỏ của Nhuyễn Tịnh không có dấu hiệu của sự mệt mỏi. Hai môi âm hộ do va chạm kịch liệt đã sưng hồng lên, hai chân của cô do dạng ra quá lâu cũng trở nên mỏi nhừ.
Đang trong cơn mê man tận hưởng khoái cảm mang lại Nhuyễn Tịnh nhìn thấy Mặc Cẩn Ngôn đột nhiên rút côn thịt ra. Bắt cô xoay người lại quỳ trên nệm đưa mông về phía anh. Tư thế này quá xấu hổ nhưng vì đã bị tình dục chi phối nên cô vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Tư thế này là lần đầu tiên hai người cùng làm, anh cắm cô từ phía sau như đang cưỡi ngựa. Làm cho côn thịt của anh cắm vào sâu đến tận cùng, hai bộ phận thít chặt như không một kẻ hở. Tư thế mới lạ đem đến kích thích khôn cùng làm cho Nhuyễn Tịnh nhanh chóng đạt cao trào, tiểu huyệt càng hút chặt côn thịt của Mặc Cẩn Ngôn hơn.
Sung sướng bất ngờ mang đến làm cho Mặc Cẩn Ngôn vậy mà lại giơ vũ khí đầu hàng sớm. Trong lòng anh cảm thấy có chút mất mặt, lần thứ hai lại bắn quá nhanh. Tôn nghiêm của đàn ông trong anh bị hạ bệ nên nhất định