"Cái này....Cái này...."
"Mau đem ra đây? Đừng có ngồi lì ra đó nữa!"
Trác Du Hiên chìa tay ra trước mặt của Thẩm Quân Giao như đi đòi nợ.
Cô suýt chút mất mạng vậy mà hắn ta vẫn chỉ quan tâm đến người phụ nữ kia ư? Thẩm Quân Giao liên tục chớp mắt, cô không biết mình phải nói như thế nào nữa.
Gương mặt của Trác Du Hiên vẫn sắc lạnh như vậy, hẳn ta cứ chìa tay ra như thế đứng nhìn Thẩm Quân Giao một lúc lâu.
Hắn ta vẫn đang đợi Thẩm Quân Giao đưa cho hẳn thứ mà Trác Du Hiên đã sai cô đi mua, mặc dù trên người của cô không hề cầm bất cứ thứ gì.
Thẩm Quân Giao lắp ba lắp bắp, cô hơi mím môi không biết phải nói như thế nào với Trác Du Hiên nữa.
Ánh mắt của Thẩm Quân Giao đảo qua lại liên tục như đang sợ hãi điều gì đó.
"Em...!
Cái này....!
Em....!"
"Tôi hỏi cô, thứ mà tôi bảo cô đi mua đâu? Mau giao ra đây, cô cứ ấp a ấp úng như vậy làm gì?"
Trác Du Hiên nheo mắt, vẻ mặt khó chịu của hẳn đen lại, trông vô cùng khó coi.
Đã thế, chẳng hề báo trước, hắn ta còn quát lớn một tiếng khiến cả người đang run rẩy kia của Thẩm Quân Giao bỗng dưng giật bắn mình vì sợ hãi.
Những người trong nhà nghe thấy tiếng quát của Trác Du Hiên cũng chỉ biết trùm chăn mà ngủ tiếp, vờ như mình không hề nghe thấy gì.
Những ngón tay run rẩy của Thẩm Quân Giao mãi mới có thể cử động được bấu chặt lấy hai vạt áo trước ngực mình sợ hãi mà nói ra.
"Trên đường em đi vô tình gặp một chút tai nạn nhỏ....!
Nên...Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Nên mới khiến cho những quả quýt mua được đều bị nát hết rồi ạ.....!
Em có ghé qua siêu thị một lần nữa nhưng siêu thị đã đóng cửa...!
Em thật sự không còn cách nào khác.".
Truyện Đô Thị
Từng lời nói run rẩy, sợ hãi vô thức bật ra từ khoé miệng của người con gái.
Vừa giải thích, cả người của Thẩm Quân Giao co lại một chỗ, hai bả vai liên tục run lên.
Có thể thấy rằng Thẩm Quân Giao đang sợ hãi đến nhường nào? Chát! Một âm thanh giòn giã vang lên giữa bầu không gian im lặng của căn nhà lạnh lẽo này.
Một cái tát vô cùng đau đớn giáng xuống gò má trảng bệch của người con gái đáng thương kia, không chút thương tiếc mà để lại một vệt đỏ ửng nơi gò má của Thẩm Quân Giao.
Thẩm Quân Giao bị Trác Du Hiên đánh một cái, cả người của cô ngã nhào ra sàn nhà, cô cũng chỉ biết dùng cánh tay run rẩy không còn sức lực kia của mình ôm lấy bên má đỏ ửng kia.
Tiếng nức nở của người con gái gân như là vô cùng nhỏ.
Nhưng giữa cái tĩnh lặng của bầu không gian đang chìm trong màn đêm kia, những âm thanh đau đớn ấy lại khiến người ta cảm thấy nhói lòng, tiếng khóc ấy đau như muốn xé rách tâm can.
Vậy mà, người đàn ông tàn độc kia vẫn đứng ở đó, hẳn ta vẫn trơ mắt nhìn người con gái đang rơi nước mắt vô cùng đau đớn ở trên nền nhà lạnh lẽo kia.
Không một chút thương tâm! Không một chút xót xa! Chỉ có sự lạnh lùng, sự tàn nhẫn hiện hữu giữa khoảng không gian im lặng ấy.
Thấy Thẩm Quân Giao đau khổ là thế, nhưng Trác Du Hiên lại mắng chửi cô bằng những lời lẽ vô cùng thậm tệ.
Nếu có thể giết người bằng ánh mắt, thì chắc chắn lúc này mạng sống của Thẩm Quân Giao đã không còn nữa rồi.
"Con khốn này, tôi đã bảo cô là gì hả? Cho dù thế nào cô cũng phải đem được quýt mà tiểu Kỳ thích ăn về đây ư? Thẩm Quân Giao, cô không muốn sống nữa có phải không?"
Thẩm Quân Giao chỉ có thế co do lại một chỗ, cả người cô cuộn tròn lại, đôi mắt ngập nước đầy sợ hãi nhìn người đàn ông chẳng khác gì một tên ác ma kia, thanh âm phát ra đầy run rẩy.
"Nhưng mà lúc đó em thật sự không thể ngờ được.
Suýt chút nữa em cũng bị xe đụng rồi."
Em suýt chút nữa thì chết rồi, Trác Du Hiên, anh có biết điều đó hay không? Em suýt nữa thì bỏ mạng tại nơi xa xôi hẻo lánh ấy rồi, anh có cảm thấy lo lắng cho em hay không? Trác Du Hiên nhếch môi, lời nói phát ra chứa đầy sự khinh bỉ cùng với mỉa mai ở trong đó.
"Tôi không cần biết lý do là gì! Tôi chỉ biết cô ra khỏi nhà mấy tiếng đồng hồ mà không mua được thứ mà tôi yêu cầu, đó chính là lỗi của cô.
Còn về nguyên nhân vì sao, tôi đây không