"Cô ở nhà nhớ chăm sóc bảo bối của tôi cho tốt.
Nếu tôi về mà cô ấy bị làm sao hoặc mất bất kì sợi tóc nào, tôi sẽ hỏi tội của cô đây"
Thẩm Quân Dao đau xót nhìn Trác Du Hiên lái xe ra sân bay, lòng của cô đang không ngừng rỉ máu.
Quách Tịnh Kỳ ngay lập tức lật mặt khi Trác Du Hiên đã đi, hất cằm quay sang sai bảo Thẩm Quân Dao.
"Con kia, mau đi lấy cho tao ly nước.
Tao đang khát, nhanh lên"
Quách Tịnh Kỳ ngay lập tức sai bảo Thẩm Quân Dao cứ như bản thân của cô ta chính là chủ nhà vậy.
Cô ta chẳng màng đến thân phận, cứ thế mà sai bảo Thẩm Quân Dao cứ như một người giúp việc trong căn nhà này.
Thẩm Quân Dao không thể làm gì, cô cũng không thể đấu với người phụ nữ này được, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời sai bảo của cô ta.
Nói một cách khác, Quách Tịnh Kỳ cũng chỉ coi Thẩm Quân Dao là một con chó mà tiện mồm sai bảo mà thôi.
Trong mắt của Quách Tịnh Kỳ, cũng giống như Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao cũng chỉ là một loại súc vật thôi.
Trong thời gian Trác Du Hiên đi công tác, Quách Tịnh Kỳ đối xử với Thẩm Quân Dao cực kỳ quá đáng.
Dường như người phụ nữ này không hề coi Thẩm Quân Dao là con người, cô ta cứ cần gì là bắt Thẩm Quân Dao đi lấy hoặc đi mua cho mình.
Hơn một tháng nay, cuộc sống của Thẩm Quân Dao chẳng khác gì ở trong ngục tối cả.
Bị tình nhân của chồng sai bảo, hành hạ, đánh đập mà cô chẳng thể làm gì, chỉ có thể ngậm ngùi làm theo lời của kẻ thứ ba kia.
Quách Tịnh Kỳ vô cùng quá đáng, trong lúc trời đang giá rét, có khi tuyết còn rơi trắng đường, cô ta vẫn bắt Thẩm Quân Dao chân trần đi bộ mua đồ cho cô ta.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Mà Thẩm Quân Dao làm gì có mấy bộ đồ giữ ấm đâu cơ chứ, thế mà cô vẫn phải cần răng đi trên đường tuyết đã phủ đầy để mua đồ cho Quách Tịnh Kỳ.
Nếu cô mà không đi, chắc chắn cô ta sẽ lại đánh cô mất.
Hơn nữa, cô ta nhất định sẽ gọi điện cho Trác Du Hiên, kể tội của cô với hản.
Không những vậy, cô ta nhất định sẽ thêm mắm thêm muối vào, khiến cho Trác Du Hiên càng hiểu nhầm cô nhiêu hơn.
Càng ngày, những trận đòn roi giáng lên người của Thẩm Quân ngày một nhiều hơn.
Quách Tịnh Kỳ hành hạ cô vô cùng tàn khốc, cô ta hết dùng dây thừng đánh cô rồi dùng dao vô cùng sắc cứa lên tay cô, hại cánh tay của Thẩm Quân Dao suýt chút nữa là bị tàn phế.
Cô ta còn bắt Thẩm Quân Dao rửa chân cho cô ta, không những thế, nước phải ấm vừa đủ, không được quá nông mà cũng không được quá lạnh, nếu không, nhất định chậu nước rửa chân kia sẽ bị đổ lên người của Thẩm Quân Dao, mặc cho trời đang giá rét cỡ nào đi chăng nữa.
Những ngày này, Quách Tịnh Kỳ chẳng khác gì một bà hoàng hưởng thụ sung sướng, mặc cho Trác Du Hiên đang ở ngoài kia làm việc cật lực để kiếm tiền cho cô ta tiêu.
Vậy mà cô ta lại chẳng một chút lo lắng gì cho Trác Du Hiên, suốt ngày ở nhà hưởng thụ mà thôi.
Còn Thẩm Quân Dao chẳng khác gì người hầu, suốt ngày phải đi theo hầu hạ cô ta.
Cô ta thường xuyên tụ tập cùng đám bạn, ngày ngày ăn chơi sa đoạ, tàn nhẫn hơn cô ta còn dùng xích chó đeo vào cổ của Thẩm Quân Dao, bắt cô phải đi theo phục vụ cô ta.
Chỉ cân làm không đúng ý của Quách Tịnh Kỳ, chắc chắn cô ta sẽ nổi điên lên mà đánh đập Thẩm Quân Dao vô cùng tàn nhẫn.
Sau hơn một tháng, trên người của Thẩm Quân Dao xuất hiện thêm những vết thương mới vô cùng đáng sợ.
Vết thương cũ cùng với những vết thương mới thi nhau xuất hiện trên cơ thể gầy gò của Thẩm Quân Dao, khiến cả người của cô chẳng chịt khắp những vết thương, những vết sẹo khiến người ta khiếp sợ.
Quá đáng hơn là, thỉnh thoảng, Quách Tịnh Kỳ còn đưa một người đàn ông nào đó về nhà.
Bọn họ ngang nhiên vào phòng làm việc của Trác Du Hiên lục lọi thứ gì đó, không những vậy, hai người bọn họ còn lén lút làm chuyện kia ở sau lưng Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Dao vô tình nhìn thấy, cô nói cô sẽ kể với Trác Du Hiên chuyện này.
Lúc đó, Quách Tịnh Kỳ như phát điên lên mà đánh đập Thẩm Quân Dao.
Cô ta tức giận nói với