"Có chuyện gì ạ mẹ?"
Phía bên kia, Trịnh Liên lại tiếp tục nạt Thẩm Quân Dao một trận, làm cho Thẩm Quân Dao không thể nói gì cả.
"Mày đừng có hỏi nhiều, cứ ra đi rồi sẽ biết.Nếu chiều nay tao không thấy cái bản mặt của mày, tao sẽ đến nhà họ Trác cho mày một trận, nhớ chưa?"
Sau khi nói xong, Trịnh Liên ngay lập tức cúp máy, bà ta bực bội vô cùng, không để cho Thẩm Quân Dao, con gái của bà ta nói thêm bất cứ một câu nào nữa.
Thẩm Quân Dao sững người nhìn màn hình đen kịt của chiếc điện thoại trong tay, cô thật không hiểu, rốt cuộc mẹ cô gọi cho cô là có chuyện gì chứ? Thẩm Quân Dao gả cho Trác Du Hiên cũng gần được một năm rồi, bà ta đâu có đến thăm cô đâu, đến một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có nữa là.
Nhưng lý do là gì mà khiến cho Trịnh Liên, tức là Thẩm phu nhân, mẹ ruột của Thẩm Quân Dao lại gọi cho cô cơ chứ? Thẩm Quân Dao không nghĩ ngợi nữa, cô cố gắng hoàn thành việc làm rồi đi đến chỗ hẹn.
Đúng năm giờ chiều, Thẩm Quân Dao tới quán cà phê ở cạnh công ty nhà họ Thẩm theo lời dặn của mẹ mình.
Thẩm Quân Dao tới nơi thì đã thấy mẹ mình, tức là Trịnh Liên vẻ mặt vô cùng khó coi đang ngồi đợi ở đó.
Thẩm Quân Dao nhanh chóng đến chỗ đó, cô kéo ghế ngồi xuống, cánh tay khẽ siết chặt lấy chiếc ly bằng thuỷ tinh đựng nước kia.
Thẩm Quân Dao không nhìn thẳng mẹ mình, chỉ khẽ hỏi.
"Hôm nay mẹ gọi con ra đây là có việc gì ạ?"
Biết là mẹ không thích mình nhưng Thẩm Quân Dao vẫn vô cùng lễ phép, lịch sự hỏi người phụ nữ ăn mặc cũng được gọi là sang trọng kia ở trước mặt mình.
Trịnh Liên khế hừ một tiếng, nhìn đứa con gái này của mình, bà ta chẳng những không cảm thấy xót xa mà vô cùng khinh bỉ.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Nhìn gương mặt đầy vết bầm dập kia của Thẩm Quân Dao, một vài nơi trên khuôn mặt cô còn có những vết thương mới đông máu, Trịnh Liên chẳng những không thương xót cho đứa con gái mệnh khổ này của bà ta mà Trịnh Liên còn nguyên rủa đứa con gái này của mình một câu, đáng đời.
Thái độ ghẻ lạnh của Trịnh Liên thật làm cho người ta phải nghi ngờ, Thẩm Quân Dao có phải là con ruột của bà ta hay không? Nếu là con ruột, một người mẹ như bà ta sao có thể nhân tâm nhìn con gái mình bị đánh đập hành hạ như vậy mà không cảm thấy đau lòng cơ chứ? Nhưng nếu hai người không phải là mẹ con, nhưng sao khuôn mặt, đặc biệt là đôi mắt kia lại giống nhau đến như vậy chứ? Chuyện này thật sự khiến người ta vô cùng khó hiểu.
Trịnh Liên chẳng hề hỏi han Thẩm Quân Dao một câu, cho dù bà ta ghét đứa con gái này thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn như vậy chứ, ít ra bà ta cũng phải hỏi dạo này con gái thế nào rồi.
Nhưng Thẩm phu nhân lại không hề làm như vậy, bà ta trực tiếp vào vấn đề.
"Hôm nay tao hẹn mày ra đây là có một chuyện cân mày làm.
Công ty đang gặp khó khăn, tao cần ba trăm vạn để giúp công ty, mày mau đưa cho tao càng sớm càng tốt"
Bà ta lạnh lẽo nhìn đứa con gái này của mình, chưa hỏi cô đã có tiền hay không mà đã trực tiếp bảo Thẩm Quân Dao đưa tiền cho bà ta.
Thẩm Quân Dao thì làm gì có tiền chứ? Tiền sinh hoạt ở nhà họ Trác, mãi Trác Du Hiên mới chịu đưa cho cô.
Thẩm Quân Dao sợ hãi ngẩng đầu lên, thanh âm phát ra từ miệng của người con gái mang theo sự run rẩy.
"Nhưng mà, con làm gì có tiền chứ, đặc biệt lại là số tiền lớn đến như vậy nữa.
Mẹ à, con thật sự không có mà, hay là mẹ đi vay tạm ai đi, con sẽ cố gắng kiếm tiền "
Bây giờ, bảo Thẩm Quân Dao lấy ra ba trăm vạn đưa cho mẹ của mình, trừ phi cô đi ăn cướp.
Biết là mẹ mình lo lắng vì công ty đang gặp khó khăn, muốn vực dậy công ty, nhưng bảo cô xoay ra đâu số tiên lớn như thế? Với lại