"Cái hợp đồng cỏn con này, Trác thị chúng tôi không cần.Nhưng Giang tổng, tôi phải nhắc nhở ông một câu, dây vào Trác Du Hiên tôi thì sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu"
Nói xong, hắn giẳng mạnh cánh tay của Thẩm Quân Dao ra khỏi gã đàn ông kia, lôi cô đi xềnh xệch mà chẳng để tâm đến cô.
Hai tay của Thẩm Quân Dao bị Trác Du Hiên siết chặt làm cho cô vô cùng đau đớn.
Đau quá không chịu được, Thẩm Quân Dao vội khóc lóc cầu xin.
"Anh à, em đau, anh làm em đau đấy!"
Trác Du Hiên hai mắt đỏ ngầu quay lại nhìn Thẩm Quân Dao.
"Con khốn này, cô câm miệng lại cho tôi.
Cô tuyệt đối không được nói gì khi tôi chưa cho phép"
"Thẩm Quân Dao, cô giỏi lắm.
Để xem, về nhà tôi sẽ trừng trị cô như thế nào."
Mở miệng là mảng chửi, mở miệng là xúc phạm, Trác Du Hiên không hề để tâm đến cảm nhận của người con gái ấy, cứ một mực xúc phạm cô.
Đôi bàn tay gồng lên dữ dội, hận không thể bóp nát cánh tay yếu ớt kia của Thẩm Quân Dao.
"Tốt nhất là cô nên câm miệng lại cho tôi, nếu không đừng có trách tôi sẽ giết chết cô ở trên đường đấy!"
Người phụ nữ này vậy mà dám phản bội lại hẳn! Đúng là hẳn nhận định không sai mài Quả là khiến hắn phải mở mang tầm mắt rồi! Cả người của Thẩm Quân Dao rùng mình một cái, trong lòng không khỏi lo sợ, sắc mặt của người con gái ấy đã tái nhợt từ lúc nào không hay.
Trác Du Hiên cứ thế đẩy mạnh Thẩm Quân Dao vào trong xe, mặc cho người con gái ấy đau đớn đến cỡ nào, hắn cũng không quan tâm.
Trác Du Hiên lái xe thẳng một mạch về phía trước, không quan tâm đến gương mặt tái nhợt vô cùng sợ hãi kia của Thẩm Quân Dao.
Cô chưa kịp thắt dây an toàn, đã vậy Trác Du Hiên còn lái xe nhanh như vậy nữa.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Trác Du Hiên chẳng nói chẳng rằng, hắn cứ im lặng lái xe, khiến cho Thẩm Quân Dao càng cảm thấy thêm sợ hãi.
Cô run rẩy nhìn sắc mặt đen kịt vô cùng khó coi kia, định lên tiếng giải thích nhưng vì quá sợ hãi cho nên không một lời nói nào có thể bật ra được từ miệng của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên lái xe nhanh như bay, chẳng mấy chốc hắn đã lái xe về nhà.
Chưa kịp để cho Thẩm Quân Dao hoàng hồn, Trác Du Hiên đã lôi xềnh xệch cả người của Thẩm Quân Dao vào trong nhà, mặc cho người con gái đáng thương ấy luôn miệng câu xin vì bị hắn làm đau.
Trác Du Hiên chẳng thèm để tâm đến những tiếng cầu xin ấy, hắn vẫn kéo mạnh tay của Thẩm Quân Dao, đấy mạnh người cô vào trong một căn phòng.
Hắn hất mạnh một cái khiến cả người của Thẩm Quân Dao ngã nhào xuống đất vô cùng đau đớn.
Thẩm Quân Dao vừa mới loạng choạng đứng dậy, chưa kịp đứng vững thì Trác Du Hiên đã giáng cho cô một cái tát đầy đau đớn, một lần nữa Thẩm Quân Dao đau đớn vật vã nằm ở trên sàn nhà, Hai mắt của Trác Du Hiên đỏ ngầu nhìn người con gái đáng thương, hai vai đang không ngừng run rẩy kia, hắn điên tiết quát lớn.
"Con khốn này, cô lại dám nhân lúc tôi văng nhà mà ra ngoài tìm đàn ông à? Cô vì tiền mà chấp nhận biến mình thành một con điếm rẻ mạt, vì tiền mà định bán cả bản thân mình đi à"
Thẩm Quân Dao khó khăn ngồi dậy, nước mắt liên tục tuôn ra, cô đau đớn bò lại chỗ của Trác Du Hiên, giọng nói khàn đặc dường như đang cố tình giải thích với người đàn ông đang vô cùng giận dữ kia.
"Em xin anh....!
Nghe em giải thích...!
Thật sự không phải như vậy đâu.."
Trác Du Hiên càng thêm giận dữ, gân xanh dày đặc ở trên trán và cánh tay của hẳn.
Hắn điên tiết đạp mạnh một cú vào bụng của Thẩm Quân Dao, chiếc váy ngắn kia xộc xệch để lộ ra một vết thâm tím ở giữa bụng của người con gái.
"Chính mắt tôi nhìn thấy mà cô vẫn còn dám chối bỏ được à? Thẩm Quân Dao, cô cuối cùng cũng chịu lộ ra bản chất thật của mình rồi đấy nhỉ? Cô thèm tiền đến mức có thể đi bán thân cho người ta à?"
Đôi mắt của Trác Du Hiên bừng bừng lửa giận.
Quả nhiên,