"Thẩm Quân Dao, cô thèm tiền lắm phải không, tôi có một đề nghị dành cho con điểm như cô đây.Đêm nay, chỉ cần cô phục vụ tôi, làm tôi cảm thấy hài lòng, tôi sẽ cho cô ba trăm vạn.Sao nào?"
Trác Du Hiên khinh bỉ nói ra từng chữ, ánh mắt hắn vẫn in rõ cơn giận dữ ở bên trong đó.
Cục tức này, Trác Du Hiên hắn nuốt không trôi được.
Hắn muốn Thẩm Quân Dao phải chịu những dày vò đau đớn nhất so với những gì mà người phụ nữ này đã gây ra.
Thẩm Quân Dao vô cùng sợ hãi khi đối diện với Trác Du Hiên, đặc biệt là trong bộ dạng này của hẳn, cô lo lắng vô cùng.
Đôi bàn tay của Thẩm Quân Dao đan xen vào nhau nhưng vẫn không giấu đi được sự run rẩy sợ hãi của người con gái đáng thương ấy.
Đôi mắt của Thẩm Quân Dao ướt đẫm lệ, tay cô run rẩy túm lẫy tay áo của Trác Du Hiên đau đớn nói.
Thanh âm của người con gái khàn đặc lại vì tiết trời quá lạnh, mà trên người của Thẩm Quân Dao lúc này chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh mà thôi.
Thẩm Quân Dao run sợ cầu xin hẳn.
"Em xin anh....!
Tha cho em đi....!
Em biết em sai rồi....!
Lần sau...!
Lần sau sẽ không như vậy nữa....!
Em cầu xin anh....!
Hãy bỏ qua cho em lần này đi....."
Trác Du Hiên hất mạnh cánh tay của Thẩm Quân Dao đang nắm chặt gấu áo của hẳn kia ra, đáy mắt của người đàn ông lộ ra một tia ghê tởm.
Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, âm thanh phát ra lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Bỏ cánh tay dơ bẩn của cô ra.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Loại đĩ điếm bẩn thỉu như cô không có tư cách để đụng vào người của tôi.
Thẩm Quân Dao, cô làm tôi cảm thấy thật ghê tởm đấy.
Đã ra ngoài, tí nữa thì trèo lên giường của tên đàn ông khác, nay lại về khóc lóc van xin tôi à?"
Thẩm Quân Dao nức nở, cô liên tục lắc đầu, cô rất muốn giải thích cho Trác Du Hiên là không phải như vậy.
Nhưng hẳn ta đâu có tin điều đó.
Những giọt nước mắt lăn dài trên má của Thẩm Quân Dao, khẽ rơi xuống đất tạo thành những âm thanh tí tách tí tách nghe thật đau lòng.
Những âm thanh ấy như gợi cho người ta cảm thấy một sự đau thương đến đỉnh điểm của người con gái đáng thương đang bị dày vò kia.
Trác Du Hiên nghĩ Thẩm Quân Dao thích công việc này hay sao? Không.
Không hề! Thậm chí cô còn vô cùng căm ghét nó là đằng khác! Nhưng Thẩm Quân Dao thật sự không còn cách nào cả.
Gia đình cô bây giờ đang cần tiền gấp, nếu không có tiền thì mẹ sẽ không nhìn mặt cô mất.
Đó chỉ là một lý do nhỏ thôi.
Thẩm Quân Dao chính là lo lắng sự nghiệp mà nhà họ Thẩm gây dựng bao nhiêu lâu nay bỗng chốc tan thành mây khói.
Như thể cha mẹ của cô biết làm sao bây giờ? Nhưng Trác Du Hiên vẫn không hề nghe cô giải thích đã luôn miệng mắng chửi cô là loại phụ nữ dơ bẩn, chẳng khác gì thứ đĩ điểm thấp hèn thích leo lên giường của người khác như những người ở trong quán bar kia.
Hắn sỉ nhục cô bằng những lời lẽ cay độc nhất, khiến cho trái tim của Thẩm Quân Dao bị tổn thương nặng nề.
Nhưng Trác Du Hiên đâu có quan tâm đến điều đó cơ chứ.
Hản ta chỉ muốn trút hết cơn giận dữ của mình lên đầu của Thẩm Quân Dao mà thôi.
Nhìn gương mặt đau khổ của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên chẳng những không cảm thấy thương xót mà hản ta còn tỏ ra khinh thường.
Hắn ghét nhìn thấy những giọt nước mắt kia, hắn vô cùng căm ghét chúng.
Trác Du Hiên khinh bỉ nhìn Thẩm Quân Dao.
"Sao nào Thẩm Quân Dao? Cô thấy đề nghị của tôi như thế nào? Không phải quá có lợi cho loại đĩ điểm giống như cô rồi còn gì?"
Thẩm Quân Dao vô lực lắc đầu, cô đau đớn nói với người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.
"Đừng mà! Em không muốn! Em cầu xin anh, đừng làm như vậy"
Trác Du Hiên cười khẩy, đáy lòng của hắn lại càng thêm khinh bỉ người phụ nữ này.
"Không muốn sao? Chẳng phải cô thèm tiền lắm hay sao? Chỉ cần cô phục vụ tôi một đêm, làm cho tôi cảm thấy hài lòng thì cô sẽ được ba trăm vạn.
Như thế có phải tốt hơn việc cô phải ra ngoài kia hâu rượu mấy tên đàn ông rồi nhìn bọn chúng vô tư đụng chạm vào