"Em không quan tâm đến điều đó, em chỉ biết anh không sao, như vậy là tốt rồi.
Em đợi anh sẽ nói với em khi anh thật sự muốn nói"
Thẩm Quân Dao không hề quan tâm nhiều đến như vậy, thứ cô quan tâm chỉ là Trác Du Hiên bình an vô sự mà thôi.
Trác Du Hiên hơi run lên, mắt hắn đầy ấm áp, hẳn vẫy tay như muốn gọi Thẩm Quân Dao.
"Lại đây đi!"
Nhìn Trác Du Hiên đang vẫy tay, dường như hắn đang muốn gọi cô đến gần.
Trái tim của Thẩm Quân Dao bỗng đập thịch một cái, cô hơi ngây người nhìn sắc mặt có chút ửng đỏ kia của Trác Du Hiên.
Dưới ánh đèn gương mặt của người đàn ông trở nên thoắt ẩn thoắt hiện, Thẩm Quân Dao cũng không thể hình dung được gương mặt lúc này của Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Dao tự hỏi, Trác Du Hiên gọi cô đến đó là có chuyện gì hay sao? Chẳng lẽ Thẩm Quân Dao có gì đó không đúng cho nên Trác Du Hiên mới chuẩn bị nổi trận lôi đình với cô? Chẳng cần biết lý do là gì, nhưng trong lòng của Thẩm Quân Dao vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô vô thức cắn môi, hai tay không kìm được mà bấu chặt lấy ống quần của mình, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại, không dám nhìn thẳng vào gương mặt kia của chồng mình, Trác Du Hiên.
Thấy Thẩm Quân Dao hơi chần chừ, thế nhưng Trác Du Hiên bây giờ lại không hề cảm thấy tức giận, hắn vẫn rất kiên nhẫn.
Cánh tay hắn vô cùng mỏi nhưng vẫn cố gắng vẫy vẫy mấy cái như muốn gọi người con gái trước mặt đi về phía của mình.
"Thẩm Quân Dao, cô muốn tay tôi mỏi chết hay sao? Mau lại đây, tôi đang rất mệt, muốn đi nghỉ ngơi, thế nên cô mau chóng lại đây.
Giọng nói của Trác Du Hiên vẫn lạnh lẽo như mọi khi thể nhưng lại rất kiên nhân chứ không hề tức giận hay cay nghiệt như trước đây nữa.
Trước đây, chỉ cần Thẩm Quân Dao không chịu nghe lời hắn, Trác Du Hiên nhất định sẽ nổi điên lên mà mảng chửi, quát tháo, thậm chí là đánh đập cô.
Nhưng lần này lại không như vậy! Bây giờ, trông Trác Du Hiên có vẻ vô cùng bình tĩnh, nét mặt toả ra khí thế lạnh lùng thế nhưng lại chẳng có một tia tức giận nào ở trên gương mặt hắn.
Thật sự khác xa so với trước đây.
Với lại bây giờ Trác Du Hiên có tức giận đi chăng nữa thì cũng không làm được gì cả.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Lúc này, hắn đang bệnh như vậy, xuống giường còn khó khăn huống chỉ là nổi điên lên rồi đánh măng Thẩm Quân Dao cơ chứ.
Thẩm Quân Dao hơi rụt rè, thậm chí là sợ hãi.
Trong lòng cô cảm thấy sợ, lỡ như cô đi đến đó rồi Trác Du Hiên lại nổi giận rồi đánh mảng cô thì làm sao đây? Lo lẳng là thế, tuy nhiên, Thẩm Quân Dao vẫn quyết định đi đến chỗ của Trác Du Hiên.
Cô chỉ muốn để Trác Du Hiên đi nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, mặc dù giờ đây hẳn đã hạ sốt thế nhưng sức khỏe vẫn vô cùng yếu, nên nghỉ ngơi cho khỏe lại.
Thẩm Quân Dao lặng lẽ bước đến gần đó, hai bả vai không kìm được mà hơi run lên.
Cô tới gần hắn, chưa kịp phản ứng, Trác Du Hiên đã kéo lấy tay của cô, làm cho cả người của Thẩm Quân Dao đè lên người của hắn.
Còn chưa kịp hoàn hồn, Trác Du Hiên đã đẩy Thẩm Quân Dao nằm xuống bên cạnh mình, tiện thể vòng tay qua eo của cô, ôm chặt lấy thân thể đang nóng rực của người con gái kia.
Thẩm Quân Dao trợn to mắt nhìn Trác Du Hiên, cô thật sự vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đến khi bình tĩnh lại thì thấy cả người mình đang bị Trác Du Hiên ôm chặt rồi.
Cô sợ hãi nhìn người đàn ông đang gối đầu lên vai của mình, hai mắt hắn đã nhắm lại nhưng cô biết hắn vẫn chưa hề ngủ.
Thẩm Quân Dao mấp máy môi, cô vừa ngạc của vừa lo sợ hỏi hắn.
"Anh....Anh làm gì thế....?"
Chưa kịp nói hết, Trác Du Hiên đã đưa ngón tay của mình chạm vào bờ môi đang run rẩy kia của Thẩm Quân Dao.
"Suyt! Để tôi ôm cô một lát! Tôi lạnh không ngủ được!"
Thẩm Quân Dao lập tức yên lặng.
Hoá ra vì Trác Du Hiên cảm thấy lạnh cho nên hắn mới làm như vậy.
Sao hắn lại không nói với cô ngay từ đầu chứ? Tuy nhiên, trong lòng của Thẩm Quân Dao lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Trác Du Hiên ôm cô như vậy, lại còn ôm rất chặt nữa.
Lần đầu tiên hai người cùng nằm trên một chiếc giường như một đôi vợ chồng thực thụ, Thẩm Quân Dao cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cuộc đời của cô giống như đang nở hoa vậy.
Bỗng nhiên, Trác Du Hiên xoay người của cô lại, để cho gương mặt của Thẩm Quân Dao áp sát vào lồng ngực kia của hản.
Hai tay của người đàn ông vòng qua eo cô, như muốn ôm người con gái ấy vào lòng mình không bao giờ buông ra.
Trác Du Hiên ôm lấy thân