Có lẽ, Trác Du Hiên đã khỏi sốt.
Lúc hắn xuống nhà thì thấy Thẩm Quân Dao đang bận bịu trong bếp.
Không hiểu vì sao, hắn ta lại cảm thấy vô cùng ấm áp khi nhìn người con gái ấy đang cặm cụi như vậy, một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Trác Du Hiên hơi tò mò tiến đến gần đó, thấy Thẩm Quân Dao hôm nay làm những món trang trọng hơn bình thường, hẳn khẽ hỏi.
"Hôm nay là ngày gì sao mà cô lại nấu những món này?"
"Anh quên hôm nay là ngày đầu của năm mới rồi hay sao?"
Thẩm Quân Dao vô thức trả lời câu hỏi của Trác Du Hiên, thế nhưng cô lại không hề quay sang nhìn hẳn, tay vẫn bận bịu làm những việc đang làm dở.
Cô chạy đi chạy lại, lúc thì rửa rau, rồi nêm nếm gia vị cho nồi canh đang sôi tỏa ra hương thơm ngút ngàn kia.
Cũng đúng hai Tý nữa thì Trác Du Hiên đã quên mất hôm nay là ngày tết rồi.
Hôm qua là giao thừa, vậy là một năm nữa lại trôi qua rồi.
Thật nhanh nhỉ? Tối hôm qua, vì buồn bực mà hẳn bỏ đi uống rượu, rồi gây gổ với người ta.
Trác Du Hiên tuy không phải là không đánh lại nhưng đám người đó đông người, hẳn bị mấy tên kia dùng chai thuỷ tinh đựng rượu đập mạnh lên đầu một cái, khiến cho vết thương nứt ra.
May mản là hôm qua hẳn vẫn lết được về đến nhà, hôm qua là giao thừa nên đường khá vắng, không có xe cộ đi lại, cho nên Trác Du Hiên cũng không gặp phải nguy hiểm gì cả.
Đến giờ, máu từ trên vết thương của hẳn đang dân đông lại, tuy nhiên Trác Du Hiên vẫn cảm giác được một cơn đau âm Ì truyền đến từ mấy vết thương trên trán của hẳn.
Thế nhưng hiện giờ Trác Du Hiên lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, chứ không ảo não nữa.
Tý nữa thì hắn đã quên mất hôm nay là ngày đầu của năm mới rồi! Cũng tại công việc bộn bề quá, Trác Du Hiên cũng chẳng chú ý đến thời gian, vậy mà chẳng mấy chốc đã hết một năm rồi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Vậy là Trác Du Hiên hắn đã sắp bước sang tuổi ba mươi rồi đấy nhỉ? Hắn thấy mình sắp già rồi, không còn trẻ trung hay tràn đầy tính lực như trước đây nữa.
Trên tóc của Trác Du Hiên đã điểm một vài sợi bạc.
Có lẽ là do hắn làm việc quá nhiều, lại không chịu nghỉ ngơi cho hợp lý, thế nên những sợi tóc bạc ấy đã bắt đầu xuất hiện ở trên mái tóc đen kia của người đàn ông.
Nhìn người vợ tần tảo đang cặm cụi nấu những món ăn cho ngày tết kia, Trác Du Hiên cảm thấy một thứ cảm giác rất đặc biệt cứ dâng lên ở trong lòng mình.
Suốt một năm nay, hẳn đã để mặc Thẩm Quân Dao sống trong cô đơn lạnh lẽo ở căn nhà này suốt một năm trời, vậy mà người con gái ấy vẫn có thể chăm sóc cho hắn suốt đêm, không những thế vẫn còn chấp nhận ở trong bếp, trở thành một người nội trợ đầu tắt mặt tối suốt ngày như vậy.
Nhìn những món ăn được bày biện ở trên bàn kia nhìn rất hấp dẫn, khiến cho bụng Trác Du Hiên không tự chủ được mà đánh trống liên tục.
Cả ngày hôm qua ngoại trừ bát cháo nóng mà Thẩm Quân Dao nấu cho hắn kia thì hắn không bỏ thứ gì vào bụng cả.
Hản cứ thế liên tục mấy ngày liên, chả trách đỏ bệnh là phải.
Trên bàn nào là cá, sủi cảo, bánh tổ, mì trường thọ, canh yan du xian* rồi rất nhiều những món tráng miệng như bánh gạo, chè trôi nước nữa.
Toàn là những món ăn đặc trưng cho một ngày tết cổ truyền ở Trung Quốc.
Thẩm Quân Dao làm sao có thể nấu những món này nhanh như vậy chứ? Chẳng lẽ cô dậy từ sớm để nấu hay sao? Không sail Thẩm Quân Dao hôm nay đã thức dậy từ sáng sớm, hơn nữa hôm nay lại là ngày tết nên cô mới dậy để làm mấy món ăn này.
Với lại Trác Du Hiên hôm nay cũng sẽ ở nhà, đồ ăn cũng không thể sơ sài như mọi hôm được.
Trác Du Hiên cứ đứng đó nhìn Thẩm Quân Dao làm hết tất cả mọi việc, nhìn cô gái ấy như vậy, Trác Du Hiên không tự chủ được mà cong môi cười.
Chả mấy chốc, Thẩm Quân Dao cũng đã hoàn thành xong công việc.
Cô nhìn Trác Du Hiên đứng đó, ngượng ngùng nói với hắn.
"Chắc anh cũng đã đói rồi nhỉ? Anh mau chóng ngồi xuống ăn đi, năm mới mà, ăn để có lộc chứ"