Trác Du Hiên bị Thẩm Sơ Vũ chất vấn như thế, hắn từ đầu đến cuối không hề lên tiếng bất cứ một lời nào, chỉ có sự sửng sốt ở trên gương mặt của người đàn ông này.
Thẩm Sơ Vũ từ từ kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra cho ba người kia nghe, cô đã hối hận vì những chuyện trước đây mà mình gây ra lắm rồi, cô đền tội còn không hết, vậy mà ba người bọn họ lại càng gây thêm tội là sao?
Hai vợ chồng nhà họ Thẩm chỉ biết cúi mặt, Thẩm Quân Dao lại chấp nhận bảo vệ Thẩm Sơ Vũ ngay khi người phụ nữ này đã làm ra bao nhiêu chuyện đối với cô mà không hề một lời trách móc.
Nếu như Thẩm Quân Dao hận bọn họ, có lẽ bọn họ cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề hận ai cả.
Thẩm Sơ Vũ mắng cho ba người kia một trận, vì mới làm phẫu thuật, lại không nghỉ ngơi đủ nên cô quá mệt mỏi mà ngất đi.
Cũng may là Thẩm Sơ Vũ cũng không gặp chuyện gì nghiêm trọng.
Khi cô gái ấy tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong phòng bệnh, ba người kia xúm lại hỏi han cô.
"Sơ Vũ, con thấy sao rồi? Có không ổn ở chỗ nào không?"
Thẩm phu nhân nhanh chóng hỏi han cô ta.
Tuy đã biết Thẩm Sơ Vũ không phải là con gái của mình, nhưng dù sao bà ta cũng đã yêu thương đứa trẻ này hơn hai mươi năm trời, làm sao nói dứt là dứt được.
Bây giờ bà ta chỉ hận bản thân mình, bà ta hận mình bị đố kỵ che mờ đi lý trí, để rồi cuối cùng chính con gái của bà ta rơi vào tình trạng ngày hôm nay.
Thẩm phu nhân cũng không tỏ ra ghét đứa con gái nuôi của mình nữa, bây giờ bà ta chỉ muốn bù đắp hết những lỗi lầm mà bà ta đã gây ra cho đứa con gái đáng thương kia của mình mà thôi.
Có lẽ Thẩm Quân Dao sẽ không tha thứ cho bà ta đâu, nhưng bà ta là một người mẹ, không thể trơ mắt nhìn con gái của mình như thế được.
"Chẳng phải con không phải là con gái của hai người hay sao? Sao hai người không tỏ ra một chút ghét bỏ nào với con vậy? “ Thẩm Sơ Vũ tựa lưng lên giường bệnh, ánh mắt hơi mơ màng nhìn ba người ở trước mặt mình, bất giác hỏi câu này.
Không phải hai người bọn họ không thích Thẩm Quân Dao vì lý do cô ấy không phải là con ruột của nhà họ Thẩm hay sao? Bây giờ biết được sự thật rồi đáng lẽ hai người này phải tỏ ra ghét cô y như cách mà họ đổi với con gái ruột của mình chứ.
Lời nói này khiến hai öng bà già kia không khỏi bất ngờ, nhất là Thẩm phu nhân kia.
Làm sao mà Thẩm Sơ Vũ lại biết được chuyện này? Không phải vừa mới tỉnh lại hay sao? Thẩm phu nhân lắp bắp hỏi đứa con gái đang nằm trên giường bệnh kia.
"Làm sao! Làm sao con biết chuyện này?"
Thẩm Sơ Vũ đột nhiên bật cười nhìn về phía của ba người kia.
"Chuyện này con vốn đã biết được từ khi mình mười bảy tuổi rồi.
Nói cách khác con chính là người đầu tiên biết được chuyện này.
Khi thấy mọi người nói con với hai người không có nét giống nhau, con đã bắt đầu nghi ngờ rồi, nên đã lén đem tóc của hai người đi xét nghiệm ADN, và vô tình biết được"
Năm xưa, Thẩm Sơ Vũ vì sợ tối mà chạy sang phòng của bố mẹ, vô tình nghe được chuyện này.
Ban đầu cô cứ ngỡ Thẩm Quân Dao không phải là con ruột của nhà họ Thẩm, không phải là con ruột của ba mẹ, phải nói rằng lúc đó cô hả hê lắm, bởi vì kẻ mình ghét nhất hóa ra chỉ là cái thứ thấp hèn mà thôi.
Nhưng khi nghe những lời đàm tiếu kia của người ngoài, Thẩm Sơ Vũ không khỏi nghi ngờ.
Rõ ràng cô mới là con ruột của cha mẹ, vậy tại sao lại không giống nhau? Còn thua cả một đứa nhóc như Thẩm Quân Dao, là người ngoài mà còn giống cha mẹ mình hơn.
Lúc đó, Thẩm Sơ Vũ mới có mười bảy tuổi, chính ở độ tuổi ấy mới khiến con người ta hay suy nghĩ lung tung.
Không thể chịu được những lời đàm tiếu sau lưng mình kia, Thẩm Sơ