Làm sao có thể không nhận ra Trác Du Hiên yêu Thẩm Quân Dao cơ chứ? Thẩm Sơ Vũ đã nhìn ra từ lâu, ở trong ánh mắt kia của Trác Du Hiên đã tồn tại hình bóng của Thẩm Quân Dao từ lâu rồi.
Khi đi ngủ, Trác Du Hiên luôn miệng gọi tên của Thẩm Quân Dao, lúc đó Thẩm Sơ Vũ đã vô cùng giận dữ.
Thẩm Sơ Vũ nhìn thẳng gương mặt kia của Trác Du Hiên, từng lời nói của người con gái đang nằm trên giường bệnh kia lặng lẽ lướt qua lỗ tai của hắn.
Trác Du Hiên quằn quại ngồi trên sàn nhà, khi nghe những lời nói kia của Thẩm Sơ Vũ, dường như hẳn đã ngộ ra được điều gì đó.
Thẩm Sơ Vũ nói đúng! Trong lòng của Trác Du Hiên đã tồn tại hình bóng của người con gái tên Thẩm Quân Dao ấy từ lâu rồi, chỉ là hắn không chịu thừa nhận mà thôi.
Khi cô chăm sóc hắn khi hắn bị bệnh, Trác Du Hiên thấy thật ấm áp.
Những ngày bình yên khi ở bên cạnh cô gái nhỏ ấy là những ngày vui vẻ nhất ở trong cuộc đời của Trác Du Hiên.
Trác Du Hiên luôn một mực phủ nhận hắn chỉ đang thương hại cho Thẩm Quân Dao mà thôi, còn đâu người hẳn yêu chính là Thẩm Sơ Vũ.
Thế nhưng Trác Du Hiên lại không ngừng lo lắng, không ngừng sợ Thẩm Quân Dao xảy ra chuyện gì đó khi cô vừa ra tù.
Khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao ở quán bar, nhìn cô bị sự đụng chạm của những tên đàn ông dơ bẩn kia, Trác Du Hiên như muốn phát điên lên vậy.
Hắn muốn lập tức xông đến lôi người con gái kia ra khỏi cái nơi bẩn thỉu ấy, thế nhưng hắn có lý do gì để làm vậy đây? Trác Du Hiên không biết mình bị làm sao khi hắn muốn cô trở về bên cạnh mình, muốn cô gái đáng thương ấy làm tình nhân của hẳn, rồi muốn cô mang thai con của hẳn.
Bây giờ Trác Du Hiên mới nhận ra rằng, đó chính là tình yêu! Hắn thật lòng yêu người con gái tên Thẩm Quân Dao ấy, thật lòng dành tình cảm cho cô, nhưng Trác Du Hiên đã nhận ra điều này quá muộn.
Muộn rồi, khi mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa, hắn mới nhận ra được tình cảm của mình, hắn mới nhận ra bao nhiêu lâu nay hắn đã yêu Thẩm Quân Dao đến nhường nào.
Nhưng liệu rằng, sau bao nhiêu chuyện tàn nhẫn mà Trác Du Hiên đã gây ra cho Thẩm Quân Dao, cô sẽ chấp nhận bắt đầu lại từ đầu với hắn hay không? Trác Du Hiên bỗng cười cợt bản thân mình, bản thân hản thật sự rất ích kỷ.
Tổn thương người con gái ấy sâu nặng mà giờ hắn lại hy vọng người con gái ấy sẽ quay đầu nhìn lại hắn hay sao? Đột nhiên, những hình ảnh khi xưa bỗng nhiên ùa về trong tâm trí hắn.
Hắn nhớ đến những lời nhục mạ, những trận đánh đập tàn khốc, những lời mắng chửi của hắn với Thẩm Quân Dao.
Nhớ lại từng tiếng kêu thảm thiết của người con gái ấy, cô luôn miệng van xin hắn, luôn miệng câu xin hẳn nhưng hắn vẫn không chịu dừng lại.
Bỗng nhiên, sống lưng của Trác Du Hiên đột nhiên lạnh toát! Trác Du Hiên đang sợ! Hắn sợ con người khi đó của mình! Lúc đó, hắn thật sự không phải là con người.
Trông hắn lúc ấy có khác gì một con quỷ giữ hay không? Ngay cả Trác Du Hiên cũng thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Người đời ai cũng nói hắn là người quang minh lỗi lạc, biết nhìn người, vậy mà ngay cả người hẳn yêu, Trác Du Hiên hẳn cũng không tin tưởng, để rồi làm ra những chuyện táng tận lương tâm như thế, khiến Thẩm Quân Dao, người mà hắn yêu sống một cuộc sống chẳng khác gì địa ngục cả.
Nhớ đến những tiếng khóc thê lương, không dám kêu to, không dám bày tỏ kia của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên thấy toàn thân mình đau nhức kinh khủng.
Cả đầu của hẳn nữa, tiếng khóc của người con gái ấy trong đầu của hản ngày một lớn hơn, khiến cơn đau như thêm lan rộng ra khắp người hắn.
Cuối cùng, Trác Du Hiên cũng hiểu ra, thế nào chính là đau đớn, thế nào chính là tuyệt vọng rồi! Hốc mắt của Trác Du Hiên đột nhiên cay xè, thiếu chút nữa là hẳn đã khóc.
Tuy nhiên, Trác Du Hiên đã cố gắng đè nén cơn đau trong lòng xuống, hẳn từ từ đứng dậy, nhưng khắp cả người hẳn cứ như bị ai đó đánh đến bầm dập, không còn sức mà đứng vững nữa.
Thẩm phu nhân đang vô cùng hối hận, chính bà ta là người đã khiến cho ba đứa trẻ ấy rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.
Trong lòng càng bứt rứt, càng khó chịu không biết phải làm sao.
Bà ta ân hận, cảm thấy vô cùng có lỗi với Trác Du Hiên.
"Xin lỗi cậu,