"Quân Dao, anh không bắt em làm như vậy, anh muốn em được nghỉ ngơi chứ không phải vất vả cực nhọc như vậy nữa.Coi như anh xin em, em muốn trút giận thì trút hết lên đầu của anh đi, anh chỉ xin em đừng tự hành hạ bản thân mình nữa được không? Anh chỉ muốn em sống một cuộc sống vui vẻ mà thôi"
"Vui vẻ sao? Nhưng chỉ tiếc rằng cả đời này của tôi sẽ không bao giờ có thể sống trong vui vẻ hạnh phúc như lời anh nói nữa rồi "
Từng lời nói của người con gái mang nặng vẻ thê lương.
Suy cho cùng, cả cuộc đời của Thẩm Quân Dao không bao giờ có thể sống trong vui vẻ hạnh phúc nữa, bao nhiêu đau khổ mà cô đã trải qua đã hoàn toàn nhấn chìm hết những hạnh phúc mà Thẩm Quân Dao nên được hưởng rồi.
Vui vẻ sao? Nhìn Thấm Quân Dao hiện giờ có vui vẻ hay không? Cô không hề vui vẻ, mà lúc nào cũng buồn.
Thẩm Quân Dao cũng không dám mơ đến một cuộc sống vui vẻ nữa, đó là một ước mơ quá xa vời.
Với người bình thường, ước mơ ấy tưởng chừng như rất đơn giản nhưng với Thẩm Quân Dao, có được cuộc sống hạnh phúc vui vẻ ấy còn khó hơn cả lên trời.
Vậy mà Trác Du Hiên lại có thể nói rằng sẽ cho cô một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc.
Nhìn sự bi quan của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên đau lòng khôn xiết, hắn thật sự không biết phải nói với cô như thế nào nữa.
Đôi bàn tay bất giác siết chặt lại, hắn nhìn người con gái ấy, ánh mắt tràn ngập là đau khổ tột cùng.
Khó khăn lắm người đàn ông ấy mới rặn ra được từng chữ.
"Quân Dao, em đừng bỉ quan như vậy có được không? Em chỉ cần tin tưởng anh, dù chỉ một lần, anh nhất định sẽ mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc mà em luôn mong muốn"
Thẩm Quân Dao nhìn Trác Du Hiên, cô cười nhìn hắn, một nụ cười đầy thê lương và chua xót.
"Trác Du Hiên, cuộc sống hạnh phúc mà anh nói tôi chẳng dám mơ đến nữa.
Với tôi, đó là một giấc mơ quá xa vời rồi.
Còn tin tưởng anh, tôi rất xin lôi, tôi không có can đảm để đặt niềm tin vào anh nữa rồi"
Lời nói ấy của Thẩm Quân Dao chẳng khác gì những lưỡi dao đâm sâu vào trái tim của Trác Du Hiên vậy.
Cô nói như vậy là không muốn cho Trác Du Hiên một cơ hội nữa hay sao? Hai người thật sự không thể quay trở lại như lúc ban đầu nữa à? Nhưng Trác Du Hiên chẳng biết từ lúc nào, tình cảm mà hắn dành cho người con gái này thật sự quá sâu đậm, sâu đậm đến mức hẳn không có cách nào dứt ra được.
Bao nhiêu lâu nay, hắn luôn cố gắng, luôn cố gắng để Thẩm Quân Dao tha thứ cho mình.
Nhưng dường như sự cố gắng ấy của hắn vẫn không làm lay động được trái tim của người con gái mà hẳn yêu.
Thấm Quân Dao đối với hẳn chỉ có sự lạnh nhạt, trong lòng của người con gái ấy không hề hận hắn, nhưng vị trí của Trác Du Hiên ở trong lòng cô đã không còn quan trọng như trước đây nữa rồi.
Trác Du Hiên im lặng, Thẩm Quân Dao vẫn nhìn hắn như vậy, trên môi vẫn in đậm một nụ cười đầy thê lương, từng âm thanh đứt quãng phát ra từ miệng của người con gái nghe sao thật xót xa.
"Hơn nữa, Trác Du Hiên à, tôi cũng đã không còn sống được bao lâu nữa rồi, anh giữ tôi lại bên cạnh thì có ích gì.Tôi biết mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa, cho nên nốt phần đời còn lại của tôi, tôi xin anh hãy trả lại tự do cho tôi đi.Để tôi sống nốt một thời gian nữa trong yên ổn"
Đây không phải là sự ép buộc mà đó chính là lời thỉnh cầu của Thẩm Quân Dao.
Đây là lần cuối cùng, người con gái ấy đã hạ mình quỳ gối xuống để cầu xin Trác Du Hiên.
Cô cầu xin hắn hãy buông tha cho cô đi, xin hắn hãy trả lại tự do cho cô.
Thẩm Quân Dao đã quá mệt mỏi rồi.
Cô biết, bản thân của mình cũng đã không còn sống được bao lâu nữa.
Thẩm Quân Dao bị làm sao, bản thân cô chính là người biết rõ nhất rồi.
Bệnh tình của cô, cô đã biết khi mình vừa ra khỏi tù, nhưng cô cũng không muốn điều trị, để nó đến đâu thì đến.
Bây giờ, cô cảm thấy sức khỏe của bản thân ngày càng giảm sút rồi, có lẽ thời gian của cô cũng chẳng còn được bao nhiêu lâu nữa đâu.
Cho nên người con gái ấy mới