Trời mưa to đến như vậy, Thẩm Quân Dao chạy ra ngoài, chẳng lẽ cô không sợ nguy hiểm hay sao? Trong lòng của Trác Du Hiên bỗng nhiên cảm thấy thật lo sợ, chẳng lẽ cô muốn rời khỏi hẳn nên mới trốn ư? Chạy ra ngoài sân, đập vào mắt Trác Du Hiên chính là hình ảnh toàn thân Thẩm Quân Dao ướt sũng đang quỳ ở dưới sân kia.
Người đàn ông vội vàng lao đến.
"Em làm gì ở ngoài này vậy?"
Trác Du Hiên đầu trần chạy ra ngoài mưa, những giọt nước mắt bắn tung toé khắp nơi, hắn nhanh chóng lao đến chỗ của Thẩm Quân Dao, vội vàng lôi người con gái ấy lên, thế nhưng Thẩm Quân Dao lại ghì người xuống, nhất quyết không chịu đứng dậy.
Trác Du Hiên chau mày, chân tay hắn cuống cuồng hết cả lên, dường như người đàn ông này đang vô cùng vội vã.
Thẩm Quân Dao đang bị bệnh, cô lại quỳ ở ngoài trời đang mưa như thế này, chắc chắn sẽ bị cảm mất.
Âm thanh đầy thúc dục phát ra từ miệng của Trác Du Hiên.
"Thẩm Quân Dao, em đang yên đang lành ra đây quỳ làm cái gì chứ? Em không biết bản thân mình đang bị bệnh à, mau đứng dậy nhanh lên.Trời mưa to như thế, mau vào nhà đi, không sẽ bị cảm lạnh đấy"
Cho dù Trác Du Hiên có lôi như thế nào, Thẩm Quân Dao cũng nhất quyết không chịu đứng dậy.
Đáng lẽ ra Trác Du Hiên chỉ cần mạnh tay một chút là có thể đưa Thẩm Quân Dao vào trong nhà rồi, nhưng hắn không nỡ làm cho cô đau nên mới không không dám mạnh tay.
Nhưng Thẩm Quân Dao nhất định không chịu vào, người con gái ấy vẫn cứ quỳ ở đó, mặc cho Trác Du Hiên nói hết lời, hắn muốn nhấc cô lên nhưng lại sợ làm cô đau.
Cơn mưa trút xuống thành phố một cách xối xả, dội thẳng vào hai con người đang đứng ở dưới trời mưa kia.
Sắc mặt của Thẩm Quân Dao đã trắng đến mức không thế nào trắng hơn được nữa, những giọt nước đọng trên gương mặt của người con gái cứ tí tách rơi xuống đất cùng với những giọt