Hắn đứng ở phía sau quan sát người con gái đang ngồi trên xích đu kia, hai bả vai của cô còn hơi run lên.
Trác Du Hiên còn đang thất thần nhìn cô thì Thẩm Quân Dao thều thào lên tiếng làm cho hắn giật mình.
"Trác Du Hiên, kiếp này tôi rất hối hận vì đã trao hết tình cảm của mình cho anh.
Nhưng nếu có kiếp sau, tôi hy vọng rằng, tôi sẽ không gặp lại anh nữa, mong hai ta không gặp lại!"
Có lẽ đây chính là những lời cuối cùng của Thẩm Quân Dao nói ra trước khi ra đi.
Tình cảm của cô và Trác Du Hiên ở kiếp này không khác gì một mối nghiệt duyên cả.
Ông trời cho hai người gặp nhau, yêu nhau nhưng số phận lại không cho hai người ở bên nhau.
Mối duyên nợ này hãy kết thúc ở kiếp này đi! Chỉ mong rằng kiếp sau hai ta đừng gặp lại nữa! Như thế sẽ không còn đau khổ, không còn tuyệt vọng nữa Khi cô đi rồi, hy vong Trác Du Hiên sẽ thay đổi, hy vọng người đàn ông này sẽ hạnh phúc ở bên cạnh người con gái mà hắn ta yêu! Và người đó không phải là Thẩm Quân Dao! Trác Du Hiên chân tay bủn rủn, không biết vì sao hắn lại đi đến gần Thẩm Quân Dao.
Đến cả bản thân của hắn cũng không biết được mình đã đến bên cạnh của Thẩm Quân Dao từ lúc nào nữa.
Hắn đưa tay ra, chạm vào người của Thẩm Quân Dao, và người con gái ấy cũng không còn bài xích hắn như trước nữa.
Những ngón tay của người đàn ông hơi run lên, thanh âm đau xót không ngừng.
"Quân Dao, xin em, đừng nói nữa được không? Em đừng nói gì nữa cả"
Đừng nói nữa! Anh không chịu nổi đâu! Anh thật sự sắp không trụ nổi được nữa rồi! Em đừng nói nữa,