Con người là một loại sinh vật ngu ngốc nhất trên thế gian này! Lúc có thì không biết trân trọng, còn muốn đẩy người ấy ra xa! Nhưng đến khi mất đi rồi, hối hận muốn tìm lại, thế nhưng tất cả đã quá muộn rồi! Vừa đánh mất đi thứ quý giá nhất trên cuộc đời, vừa sống một mình cô đơn lẻ loi.
Tạm biệt em, người con gái anh yêu! Cho đến khi hai vợ chồng nhà họ Thẩm chạy đến bệnh viện, thì một chiếc khăn màu trắng đã trùm lên gương mặt của Thẩm Quân Dao rồi.
Trịnh Liên nhìn con gái của mình ra đi rồi, bà ta thật sự rất sốc, không thể chịu được vội lao đến ôm lấy xác chết lạnh lẽo kia, miệng liên tục gào khóc.
"Ôi con tôi! Đứa con gái đáng thương của tôi! Sao con lại khổ như thế này? Con ơi, con đi sớm như vậy, mẹ biết phải làm sao?"
Trịnh Liên nức nở khóc to, thậm chí bà ta khóc đến mức không còn đứng vững được nữa, chỉ có thể dựa vào Thẩm lão gia đang đứng ở bên cạnh.
Bà ta không ngừng lay mạnh người của Thẩm Quân Dao, nhìn sắc mặt tái xanh không còn một chút ửng hồng của con gái mình, trái tim nơi lồng ngực đã đau đến mức muốn vỡ nát ra.
Thẩm lão gia đứng bên cạnh cũng đã rơm rớm nước mắt, hốc mắt của ông ta đã trở nên cay xè từ lúc nào không hay biết.
Trác Du Hiên thì thu mình ở một góc, hắn ta im lặng không nói một câu gì, hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của con người ta.
Tưởng rằng, khi Thẩm Quân Dao ra đi, Trác Du Hiên nhất định sẽ làm loạn lên, thậm chí là phát điên, thế nhưng người đàn ông này lại im lặng ngồi một chỗ, đôi mắt đau khổ vẫn nhìn chằm chằm lên cả người của Thẩm Quân Dao.
Thái độ của Trác Du Hiên đúng thật là khiến cho người ta bất ngờ, khi hắn đưa Thẩm Quân Dao về đây, người đàn ông này đã như vậy rồi.
Hắn không khóc, không nổi điên, không mắng chửi, chỉ