"Cậu chủ, cậu có sao không? Hay cậu về phòng nghỉ ngơi đi"
Trác Du Hiên lắc đầu, hắn cười một cách đau xót nhìn bọn họ.
"Không cần.Mấy người về ngủ tiếp đi.Tôi muốn ở đây một lát nữa, đừng ai làm phiền đến tôi cả"
Mấy bọn họ cho dù không muốn cũng đã bị Trác Du Hiên đuổi về phòng.
Sau khi đám người kia đi rồi, Trác Du Hiên lại lôi rượu ra uống, hẳn ta bây giờ cũng chỉ cần uống rượu mà thôi.
Bao nhiêu là những chai rượu ở trong nhà đã gần như đã bị Trác Du Hiên uống cạn sạch rồi.
Cả đêm hôm ấy, Trác Du Hiên vừa uống rượu vừa ngồi đó nhìn di ảnh lạnh lẽo ở trên bàn thờ của Thẩm Quân Dao, bây giờ chỉ có rượu mới có thể giúp được hắn xua tan đi nỗi nhớ mà hắn dành cho Thẩm Quân Dao mà thôi.
Uống mãi, uống mãi, người đàn ông này uống như thể không có điểm dừng vậy.
Hắn uống đến đầu óc quay cuồng mà vẫn có thế tiếp tục nốc rượu.
Không biết Trác Du Hiên đã uống đến khi nào, nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy đầu óc của mình đau như búa bổ, toàn thân đều rã rời hết cả ra, trên người đổ đầy mồ hôi.
Cơn đau lan rộng toàn thân, lồng ngực của Trác Du Hiên phập phồng không ngừng vì khó thở.
Chẳng biết từ bao giờ, xung quanh của Trác Du Hiên đã bao phủ một màu đen của bóng tối.
Khi người đàn ông này mở mắt ra thì hắn đã thấy xung quanh mình đều là một màu trắng xoá, không gian xộc mùi thuốc khử trùng.
Tối hôm qua do Trác Du Hiên uống quá nhiều rượu, mà mấy hôm nay người đàn ông này lại chẳng bỏ gì vào trong bụng, uống nhiều rượu như thế tất nhiên là khiến cho bản thân của mình