*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
“Cô chết, cô đừng quên còn ba mẹ cô, cô còn nói tôi biến thái thì chuyện xảy ra tiếp theo tôi không nói nhiều, trong lòng cô phải tự hiểu!” LQĐ
“Lăng Hi Dạ, anh đừng nên quên, ba mẹ tôi còn có con gái là Tuyết Y.” Tiêu Nhã Mạn trừng mắt nhìn anh ta hét to.
“Thì sao? Cô cảm thấy tôi lo lắng những chuyện này à?” Khuôn mặt Lăng Hi Dạ lạnh lùng, trong ánh mắt không có gì khác thường nhìn cô.
Cho dù anh ta kiêng dè Cố Tuyết Y, anh ta cũng chẳng nói cô nghe anh ta kiêng dè.
“Hiện giờ thiếu chủ Bách Lý còn có chuyện bận rộn, ngay cả thời gian ở cùng Cố Tuyết Y còn chẳng có nhiều nữa là.”
“Chẳng lẽ anh làm gì thiếu chủ Bách Lý?” Tiêu Nhã Mạn tiếp lời anh ta hỏi tới, đôi mắt lóe sáng.
“Tôi không làm gì anh ta, là cô suy nghĩ nhiều rồi, nhiều người sẽ đối phó với thiếu chủ Bách Lý.” Có mấy người có thể động tới gia tộc Bách Lý? Câu sau trong lòng anh ta tự nhủ.
Gia tộc Bách Lý có gốc gác tổ tiên ở Trung Quốc, nhưng đã dời đến Pháp từ lâu, sản nghiệp để lại Trung Quốc cũng chỉ là đầu tư, dù sụp đổ cũng không hề gì. Ngược lại, động tới công ty dưới danh nghĩa gia tộc Bách Lý thì phải trả giá rất thê thảm.
“Bây giờ cô ngoan ngoãn sống ở đây đi.” Lăng Hi Dạ đứng lên đôi mắt nhìn cửa phòng, đáy mắt lạnh nhạt nhưng khác thường, hơi ảm đạm.
“Lăng Hi Dạ, rốt cuộc anh muốn thế nào mới bằng lòng thả tôi ra?” Mắt thấy anh ta muốn đi ra cửa phòng, cô vội vàng hỏi.
Lăng Hi Dạ dừng chân, anh ta đưa lưng về phía cô, khóe miệng cong lên, chờ anh ta xoay người lại đối mặt với cô độ cong đã biến mất không còn dấu vết, trên mặt lộ
vẻ nhàn nhạt, “Trong lời nói của cô hình như đã thỏa hiệp với tôi?”
Tiêu Nhã Mạn giật mình, lông mi dài khẽ run lên, phảng phất như không hiểu anh ta nói thỏa hiệp là có ý gì, cô càng không rõ cô thỏa hiệp điều gì với anh ta? Lúc trước anh ta nói nhiều điều quá.
Lăng Hi Dạ nhìn cô, tựa như biết cô đang nghĩ gì, “Không thể lại nhắc tới chuyện ly hôn, không thể không nhận điện thoại của tôi, không thể qua đêm bên ngoài, không thể không nói gì cô đã tự ý đi, tóm lại, nhất cử nhất động của cô đều phải nói rõ với tôi, tôi đồng ý cô mới được đi, tôi không đồng ý thì nửa điều cô cũng không thể vi phạm……”
“Anh cho rằng tôi là phạm nhân à?” Đôi mắt tròn của Tiêu Nhã Mạn nhìn anh ta.
“Nếu như cô cảm thấy như vậy thì tôi cũng chẳng ngại chút nào, có điều cô phải suy nghĩ cho kỹ, chuyện như vậy chỉ được lựa chọn một lần, sau đó nói không chừng còn rất nhiều điều kiện, chính cô tự nghĩ đi! Tôi cho cô một phút.” Lăng Hi Dạ nhìn đồng hồ trên tay, sau đó nhìn thoáng qua cô, ý là đã bắt đầu tính thời gian.
Ngực Tiêu Nhã Mạn phập phồng không ngừng, lông mi khẽ rũ xuống không nhìn anh ta.
Nếu như cô tiếp tục ở lại đây thì chẳng khác gì tù nhân, nếu cô ra khỏi đây được, nói không chừng kết quả sẽ khác, cô có thể tìm Tuyết Y hoặc ba mẹ cô giúp đỡ, cô có thể rời khỏi tên ma quỷ này.
Cô ngước mắt lên, ngưng mắt nhìn anh ta, hít sâu một hơi, “Tôi đồng ý với anh, vậy khi nào thì tôi có thể đi ra ngoài?”
Anh ta nhìn cô, “Bây giờ