*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Bây giờ chúng ta đã là quan hệ vợ chồng, em không biết là xưng hô giữa chúng ta phải sửa một chút à?” LQĐ
Khuôn mặt trắng noãn của Cố Tuyết hơi ngẩn ra, cô hơi nghiêng má, đôi mắt màu hổ phách trong veo như nước, nhìn xéo anh, “Em thấy xưng hô giữa chúng ta chẳng cần thay đổi gì cả, em thấy như vậy là được rồi.”
Bách Lý Hàn Tôn khẽ thở dài, nâng tay lên nhìn cô trong gương, “Mọi người gọi nửa kia của mình là ông xã bà xã vân vân, em không biết chúng ta cũng phải giống như thế hả?” Trong giọng nói của anh xen lẫn sự buồn bực.
Sắc mặt cô do dự, trong mắt hơi lúng túng, gò má cô đỏ ửng. “Giữa chúng ta không cần phải vậy đâu! Em thấy gọi như thế không được tự nhiên! Hơn nữa trước mặt người ngoài quá xấu hổ, cho nên……” Cô vẫn nên gọi tên anh cho đỡ ngại.
“Anh cảm thấy không có gì xấu hổ, giữa vợ chồng chúng ta yêu nhau, xưng hô với đối phương là chuyện bình thường, hơn nữa, em xem những người ngoài kia, khi họ hẹn hò đều xưng hô với nhau như vậy, vì sao chúng ta….”
“Dù sao em cũng không gọi được.” Cố Tuyết Y quay mặt không nhìn anh.
“Em cũng phải tập cho quen, thử gọi anh là chồng, gọi quen thì cũng không có gì.” Anh hơi ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng giữ cằm cô, quay mặt cô lại để cô nhìn anh. Đôi mắt anh như bầu trời đêm tối, đáy mắt là sự cầu xin và đáng thương, “Chẳng lẽ ngay cả yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không đồng ý với anh sao? Bà xã –“ Hai chữ ‘Bà xã’ sau kéo dài làm nũng.
Khuôn mặt tuấn mỹ thiếu đi vẻ lạnh lùng thêm vài phần trẻ con bướng bỉnh, thoạt nhìn anh càng thêm hấp dẫn anh mắt cô, yên ổn trong lòng vì lời anh nói bắt đầu dao động, vì cô không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng
của anh.
“Hàn Tôn! Anh cũng phải để em có thời gian thích ứng chứ!” Khuôn mặt tinh xảo của Cố Tuyết Y hiện vẻ khó xử, đối với mấy chuyện xưng hô cô thật sự không mấy quan tâm, nhiều năm qua ngoài Khê Minh cô không thân mật cùng đàn ông khác, đối với Khê Minh thì cô cũng chỉ gọi tên.
Cô lảng sang chuyện khác nói với anh, “Bây giờ em buồn ngủ, em muốn ngủ.”
“Em gọi anh một tiếng ông xã thì anh cho em đi ngủ, nếu không anh không cho em ngủ đâu.” Anh giang hay tay ra ôm chặt eo cô, gò má tuấn mỹ dán sau lưng cô, hai người thoạt nhìn vô cùng thân mật, kết hợp với nhau tựa như hai đứa trẻ sinh đôi.
Hương bạc hà nhàn nhạt và mùi thơm hoa hồng cùng xuất hiện tạo thành hương vi đặc biệt hạnh phúc, đặc biệt ngọt ngào, trong thoáng chốc, hương vị này khiến họ nghiện nhau, mùi thơm thấm vào tim gan nhau.
Khóe miệng hai người không ngừng cong lên.
Anh khẽ đong đưa cô, thúc giục, “Em cứ gọi một tiếng ông xã đi thì anh thả em đi ngủ, nhanh lên, nếu không anh không chỉ bắt em gọi một tiếng thôi đâu!”
Cố Tuyết Y rũ mắt xuống nhìn đầu gối, không dám ngẩng lên đối diện tầm mắt anh.
Hồi lâu sau.
Bách Lý Hàn Tôn quấn lấy cô, cả người đều dựa trên người cô, cô cảm thấy cơ thể anh càng lúc càng nóng rực, giống như cô chạm phải lửa, cô không nhịn được nuốt nước bọt.
“Hàn Tôn, anh có thể thả em ra trước không? Em khó chịu….” Đáy mắt hiện vẻ không biết làm sao tay cô không biết để đâu, cũng không biết làm thế nào để mở hai tay anh ra.
“Có thể! Nhưng em phải gọi anh một tiếng ông xã để lòng anh thoải mái, anh sẽ thả em ra ngay.” Anh làm như không