*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Cố Tuyết Y thản nhiên lạnh lùng đối mặt cùng Cố Minh Hải, giữa hai hàng lông mày thêm vài phần kiêu ngạo lạnh lẽo, “Như vậy mà đã khiến ông không chịu được à? Đừng quên tôi làm với ông còn kém xa những gì ngày xưa ông làm nhiều lắm.” LQĐ
Đôi mắt Cố Minh Hải lóe lên, “Tao đối xử với mày thế nào? Một không đánh mày, hai mày muốn gì tao cho đấy, mày vẫn do tao nuôi lớn, nếu như sớm biết mày nhẫn tâm với tao như thế, tao nên bóp chết mày ngay khi vừa sinh ra.”
“Đáng tiếc ông đã không còn cơ hội nữa, tôi không phải ông nuôi lớn mà là người mẹ đáng thương kia nuôi lớn, tiền ông dùng đều của bà ấy.” Cố Tuyết Y lạnh nhạt trần thuật.
Sắc mặt cô thản nhiên tựa như đang thảo luận hôm nay thời tiết đẹp cỡ nào.
Cố Minh Hải trừng mắt nhìn cô, lửa giận trong mắt tràn đầy, “Rốt cuộc mày muốn thế nào? Mày muốn thế nào mới bằng lòng buông tha Lệ Tình và công ty?”
Cô lẳng lặng nhìn Cố Minh Hải, đôi mắt màu hổ phách tĩnh mịch, “Không phải tôi vừa nói sao? Chuyển cổ phiếu tập đoàn Cố thị cho tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho ông, bỏ qua một nhà ba người nhà ông.”
“Cố thị là mạng của tao, mày muốn Cố thị thì vô dụng thôi.” Lập tức trong đầu ông ta hiện lên lời Cố Lệ Tình nói, ánh mắt vội nhìn Cố Tuyết Y, “Không phải trong tay mày đã có một nửa tài sản của thiếu chủ Bách Lý à? Mày cần Cố thị nhỏ bé kia làm gì? Vậy không bằng mày để tao tiếp tục làm tổng giám đốc, từ nay về sau nếu muốn dùng tiền hay thứ gì cứ bảo tao đưa tiền cho mày.”
Cố Tuyết Y lười biếng dựa vào sofa da thật mềm mại, đáy mắt tĩnh mịch tràn đầy giễu cợt, sáng như những vì sao trên bầu trời, “Ông cũng biết tôi có tiền, sau này sao tôi có thể đòi tiền ông? Lần này cho tôi thoải mái như vậy chẳng lẽ ông không cảm thấy hơi
ngu xuẩn à?” Bây giờ cô lại càng thấy Cố Minh Hải và Cố Lệ Tình y đúc nhau, ngay cả tính cách cũng rất giống.
Đều là những kẻ tự cao tự đại tự cho là đúng.
Vẻ mặt Cố Minh Hải tức giận tựa như táo bón, trong mắt phẫn nộ và hung ác tăng thêm vài phần, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố Tuyết Y, ông ta hận không thể uống máu, ăn thịt Cố Tuyết Y ngay lập tức.
“Được rồi, nên nói cũng đã nói hết, nếu ông không chọn lựa được thì để tôi chọn giúp ông.”
Ánh mắt Cố Minh Hải phòng bị cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, trong lòng đang suy nghĩ rốt cuộc cô muốn làm gì.
Thấy ông ta như thế Cố Tuyết Y cười lạnh, “Ông đừng coi trọng tôi vậy chứ, tôi giúp ông chọn lựa ông nên vui mới phải.” Ngón tay như ngọc ấn điện thoại, lạnh nhạt dặn dò người bên kia dẫn Cố Lệ Tình tới.
Chưa tới một phút, hai nhân viên bảo vệ và Vương Tiểu Vi xuất hiện trong phòng khách, đầu Cố Lệ Tình láng o, gò má có vài vết thương sâu đã khô máu, thoạt nhìn rất bẩn như vài ngày không rửa mặt. Ả ta vừa thấy Cố Minh Hải liền gào lên khóc thét, theo bản năng chạy về phía Cố Minh Hải, đáng tiếc hai cánh tay ả bị nhân viên bảo vệ giữ chặt như khóa sắt, khiến ả ta không thể nhúc nhích động đậy.
Cố Minh Hải kinh ngạc nhìn mặt ả, đáy mắt đau lòng đồng thời luyến tiếc, vừa vặn Cố Tuyết Y nhìn thấy, khóe miệng cười châm chọc càng rõ rét, cô cũng biết Cố Lệ Tình chỉ là quân cờ của Cố Minh Hải, không biết Lê Tuệ Quyên nhìn thấy con gái yêu như thế này thì sẽ có dáng vẻ gì?
“Ba, ba phải cứu con, hu hu… Ba phải báo thù giúp con, đều là Cố Tuyết Y