*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Cố Tuyết Y không nói gì, lông mi dài rũ xuống, đôi mắt nhìn bàn chân. LQĐ
“Anh biết hôm nay em quên là ngày gì, nhưng em phải đền bù tổn thất tặng quà cho anh chứ!” Đôi mắt thâm sâu của Bách Lý Hàn Tôn không che dấu được sự mất mát, biểu lộ này tựa như đứa trẻ đòi đồ chơi mà không được, ánh mắt vô tội lại tội nghiệp.
“Em….” Cô thật sự không nghĩ ra phải đền bù cho anh cái gì, dường như cái gì anh cũng có hết rồi.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bách Lý Hàn Tôn lạnh lẽo, xoay người lướt qua cô đi về phía bên kia, tiện tay mở TV lên, lạnh lùng xem phim, làm như cô không tồn tại.
Cố Tuyết Y nhìn anh, trong mắt xẹt qua sự hối lỗi, khuôn mặt trắng noãn hơi buồn rầu lại có phần ủ rũ, “Hàn Tôn, ngày mai em tặng quà cho anh được không?” Bây giờ nhất thời cô không nghĩ ra quà gì để làm anh hài lòng.
“Ngày mai?” Bách Lý Hàn Tôn nhướng mày nhìn cô, “Không phải hôm nay còn mấy tiếng đồng hồ mới hết ngày sao?”
Cố Tuyết Y nghe anh nói thì biết hôm nay cô nhất định phải tìm được quà khiến anh hài lòng, nếu anh không sẽ tiếp tục giận dỗi.
“Thời gian ngắn như vậy sao em có thể biết anh cần thứ gì chứ, anh cho em một ngày, em nhất định sẽ tặng anh món quà khiến anh hài lòng.” Cố Tuyết Y chỉ thiếu điều vỗ ngực đảm bảo.
“Em thật sự xác định có
thể tìm được quà làm anh hài lòng?” Anh đây là chẳng muốn hài lòng thứ gì cả, xem cô làm thế nào để thỏa mãn anh.
Hiện tại khó có được tất cả sự chú ý của cô đều đặt lên người anh, anh cảm thấy lồng ngực được lấp đầy, tựa như nhìn thấy gì cũng có thể khiến tâm tình anh vui sướng, nhưng anh biết những điều này là vì do cô ở bên cạnh anh.
“Thật mà.” Bây giờ cô chỉ muộn dụ dỗ anh.
Bách Lý Hàn Tôn đặt điều khiển trên tay xuống, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh anh, “Tới đây ngồi.” Giọng điệu không cho phép cô có nửa phần từ chối.
Khóe miệng Cố Tuyết Y cong cớn mềm mại, đáy mắt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ, đi tới bên cạnh anh rồi ngồi xuống.
Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn cười cưng chiều, đưa tay ôm cô vào ngực anh, tay còn lại ôm eo cô, “Anh không thích em chú ý người khác ngoại trừ anh, anh chỉ muốn lúc nào em cũng đặt ánh mắt trên người anh thôi.”
Đáy mắt Cố Tuyết Y tuôn trào cảm giác đau lòng, cánh tay trắng noãn ôm cổ anh, nhìn anh, “Hôm nay vì chuyện của Nhã Mạn nên em mới vậy, thật xin lỗi! Sau này em sẽ không như thế nữa, em biết đây là ngày kỷ niệm kết hôn đầu tiên của chúng ta, nhưng với em mà nói mỗi một ngày ở cùng anh đều là ngày