Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 4 - Chương 17: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Sắc mặt Tiêu Như Thiên vẫn như thường, rất giống người ba hiền lành, dịu dàng nhìn Tiêu Nhã Mạn. “Mẹ con cũng đã nói vậy rồi, đêm nay con ở lại đây đi!”

LQĐ

“Ba! Đêm nay chỉ sợ không được, lần sau ạ! Nếu không mấy hôm nữa con về tâm sự với mẹ.” Tiêu Nhã Mạn khó xử nhìn ông.

“Con đã kiên trì vậy thì lần sau đi!” Giang Hiểu Cầm hiểu ý lùi một bước, nếu như trước kia Như Thiên vừa mở miệng Nhã Mạn sẽ đồng ý, có lẽ hôm nay Nhã Mạn thật sự có chuyện quan trọng, chỉ là không tiện nói với bà.

Về tới nhà họ Lăng, Tiêu Nhã Mạn vào phòng mình đóng cửa lại, ngăn Lăng Hi Dạ đang muốn nói ra suy nghĩ của mình ở ngoài cửa.

Nhìn cửa gỗ, Lăng Hi Dạ hoảng hốt.

Bên trong phòng.

Ngọn đèn vàng nhạt chiếu sáng cả căn phòng.

Tiêu Nhã Mạn nhìn mình trong gương, khuôn mặt ngọt ngào không còn vô tư như xưa, giữa hai hàng lông mày chứa sự phiền muộn, khóe miệng không còn cười xán lạn như ánh mặt trời, cười cứng ngắc không xuất phát từ nội tâm, cô bây giờ càng ngày càng lạ lẫm, cô sắp không nhận ra mình nữa.

Rốt cuộc hiện tại cô nên làm thế nào? Không buông tay thì sợ sẽ bị thương nữa, buông tay thì lại không nỡ.

Nhìn thấy Lăng Hi Dạ cô sẽ nhớ tới chuyện lúc trước anh ta làm với cô, lòng cô sẽ đau đớn như bị nhéo.

Bây giờ trong lòng cô rất loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.

Bầu trời đêm vô cùng yên tĩnh, những vì sao sáng lấp lánh.

Cô ngồi bên giường mãi cho đến bình minh, nhưng ở bên ngoài Lăng Hi Dạ cũng đứng cùng cô tới hừng đông. 

Đây cũng có thể
là khúc mắc cả đời này họ nhất định phải trải qua, hai bên dây dưa đến mệt mỏi mới dừng lại được!

*********

Thư phòng đẹp đẽ, bầu không khí u buồn tràn cả không gian, một chiếc đèn tỏa sáng lờ mờ, sắc trời bên ngoài đã chuyển nắng, gió nhẹ nhàng thổi, rèm cửa đung đưa như hoa bồ công bay bay trong gió, chợt cảm thấy như tiên cảnh thời cổ đại.

Bùi Khê Minh khép tài liệu lại, ngón tay vuốt sống mũi và huyệt thái dương, bàn tay kia như có ma pháp, thoáng chốc tất cả mệt mỏi đều biến mất, anh mới buông tay ra đẩy ghế đứng lên ra khỏi phòng.

Lâm Hiểu Mạt chuẩn bị xong bữa sáng thấy anh đi ra, khuôn mặt kinh diễm bình thản, “Cùng ăn sáng đi!”

Bùi Khê Minh khẽ ừ một tiếng, kéo ghế ra ngồi cách cô ta không xa.

Lâm Hiểu Mạt yên lặng ăn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn anh, Bùi Khê Minh phát hiện tầm mắt cô ta, cô ta không nói chuyện thì anh cũng không cần phải hỏi có ta có gì muốn nói không.

“Từ khi anh ra ngoài một lúc trở về đều như thế này, anh không thấy anh nên nói rõ anh và Cố Tuyết Y nói những gì à?” Lâm Hiểu Mạt thả đồ ăn sáng trong tay xuống nhìn anh. 

Cô ta đang chờ anh nói với cô ta, kết quả đợi lâu như vậy anh lại không nói với cô ta.

Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen như mã não, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện