*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Lâm Hiểu Mạt ra khỏi nhà như một thói quen mỗi khi bị Bùi Khê Minh chọc tức, cô ta thích ngồi lặng lẽ trong quán không ai quấy rầy. LQĐ
Hôm nay cô ta đi vào quán, bước tới bàn ngồi.
Nhân viên phục vụ thấy cô ta đi vào vội đi theo sau lưng cô ta.
Thấy có người đã ngồi vị trí cô ta hay ngồi, Lâm Hiểu Mạt không nhìn nhiều thêm một lần, cô ta chậm rãi xoay người liếc xéo nhân viên phục vụ phía sau, ánh mắt như muốn nói ‘Vị trí đó của cô ta tại sao người khác có thể ngồi.”
Nhân viên phục vụ nhìn theo, lập tức cung kính nói, “Thật xin lỗi tiểu thư! Hôm nay không biết cô sẽ đến cho nên có khách yêu cầu ngồi chúng tôi đây mới….” Hơn nữa cô ta cũng đâu có hẹn trước.
“Chẳng phải trước đây tôi đã nói rồi à? Sau này khi tôi đến đây vị trí kia nhất định phải để trống, bây giờ các người đang tự vả vào miệng các người sao?” Lâm Hiểu Mạt lạnh lùng đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ, giọng ngạo mạn lạnh lẽo vang lên, lời này cũng tựa như đang nói cho người đang ngồi ở vị trí của cô ta nghe, biết điều thì đứng dậy rời khỏi vị trí đó.
“Xin lỗi, chúng tôi….”
“Tôi tới đây ngồi cũng không thấy nhân viên phục vụ nói vị trí này cô đã đặt trước, kể cả quản lý nhà hàng, bây giờ cô cần gì làm khó một nhân viên nhỏ bé?” Cố Tuyết Y đang ngắm phong cảnh bên ngoài, vừa nghe giọng Lâm Hiểu Mạt thì hơi giật mình, khẽ nhíu mày, sau đó lạnh nhạt đưa mắt nhìn Lâm Hiểu Mạt.
“Là cô!” Trong mắt Lâm Hiểu Mạt xẹt vẻ kinh ngạc, một giây sau cô ta khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống Cố Tuyết Y, “Sao cô lại ở chỗ này?” Sau đó ánh mắt khinh thường nhìn Cố Tuyết Y, “Cũng đúng! Cô có ông xã như thiếu chủ Bách Lý thì ngồi trong nhà hàng cao cấp nào mà không được? Nhưng cô phải nhớ rõ, dù gì cũng phải có
thứ tự trước sau! Chỗ cô ngồi hiện giờ là bọn họ giữ lại cho tôi mỗi khi tới chỗ này ăn uống.” Nhất là thấy Cố Tuyết Y, cô ta phải bắt cô không thể không đứng dậy.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ đó.
“Giữ lại?” Khóe miệng Cố Tuyết cười khẽ, nhìn kỹ sẽ thấy sự giễu cợt, “Thứ nhất, chỗ này không viết tên Lâm Hiểu Mạt cô, thứ hai cô không đặt trước, nếu đây là vị trí của cô, vậy thì Lâm Hiểu Mạt cô là bà chủ hay cổ đông nhà hàng này?”
“Tôi không phải, chẳng lẽ Cố Tuyết Y cô phải?” Giọng điệu Lâm Hiểu Mạt chế nhạo nói, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt Bách Lý Hàn Tôn.
Cố Tuyết Y nhìn thấy thay đổi nhỏ này, khóe miệng cười nhàn nhạt, “Đồ đạc của chồng tôi đương nhiên thuộc về tôi rồi.”
Khuôn mặt lạnh lùng lập tức nổi sùng, Lâm Hiểu Mạt nhìn chằm chằm khóe miệng cười chướng mắt của cô, trong lòng có xúc động muốn nhào tới kéo mặt nạ xinh đẹp kia xuống, có lẽ kéo rớt lớp mặt nạ kia thì Bùi Khê Minh mới hết hi vọng với cô.
Quản lý nhà hàng vội chạy tới, đầu tiên là không ngừng khom lưng xin lỗi, sau đó vội vàng nói xin lỗi.
“Ông quản lý nhà hàng này thế nào vậy? Lại để tôi tới đây vô ích, sao ông không nhắc nhở nhân viên của ông? Chẳng phải lần trước tôi đã nói rồi sao? Đây là vị trí bất kể lúc nào cũng phải giữ lại cho tôi, tai ông bị điếc à? Hay là ông chủ ông chưa mua bảo hiểm y tế để ông đi khám bệnh?” Lâm Hiểu Mạt vừa nhìn thấy quản lý, lập tức xả hết cơn giận Cố Tuyết Y mang tới lên trên người ông ta.
Mặc dù quản lý nhà hàng bất mãn với Lâm Hiểu Mạt, nhưng vẻ mặt vẫn đầy ý cười có lỗi, kèm theo