*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Mộ Tâm Nghiên tức giận đưa mắt trừng nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo. LQĐ
“Đền váy cho cô?” Cố Tuyết Y nở nụ cười, cười rất mỉa mai, đồng tử như mặt biển lộ vẻ châm chọc nhìn Mộ Tâm Nghiên, đáy mắt đầy khinh thường, “Cô đừng quên chiếc váy này là tài sản của gia tộc Bách Lý tôi, sao lại thành váy của cô rồi hả? Hay nói là cô cảm thấy đồ đạc của gia tộc Bách Lý đều là của nhà họ Mộ cô? Nếu như vậy thì thân phận cô là gì? Sao tôi chưa từng nghe nói về thân phận cô nhỉ.”
“Cố Tuyết Y!” Đôi mắt Mộ Tâm Nghiên rực lửa nhìn cô, “Cô cho rằng cô là ai? Vợ anh Bách Lý à? Tôi nhổ vào! Phu nhân Bách Lý hoàn toàn không thừa nhận một người không có gia đình không có bối cảnh làm con dâu ngài ấy, muốn chọn sẽ chọn người môn đăng hộ đối, hôn ước của anh Bách Lý và cô vốn không có hiệu lực, tất cả mọi người trong gia tộc Bách Lý sẽ không thừa nhận sự tồn tại của cô.” Vị trí kia là của cô ta, chỉ có cô ta mới có tư cách đứng bên cạnh Bách Lý Hàn Tôn, cũng chỉ có cô ta mới xứng đôi với anh.
“Bọn họ có thừa nhận sự tồn tại của tôi hay không thì cũng chẳng liên quan đến cô, cô vĩnh viễn không có cơ hội đứng chung cùng Hàn Tôn, vì tôi vẫn là vợ anh ấy, mà người anh ấy yêu là tôi.” Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ vẻ sắc sảo và lạnh lùng kiêu ngạo cùng kiên định, trong khoảnh khắc đó như thể đạp Mộ Tâm Nghiên xuống dưới.
“Anh Bách Lý sẽ là của tôi, hôm nay tôi sẽ báo cáo hết những chuyện cô làm cho phu nhân Bách Lý nghe, đừng
tưởng rằng cô trở thành vợ anh Bách Lý thì có thể muốn làm gì thì làm, tùy tiện cắt chiếc váy hơn 10 vạn, gia tộc Bách Lý sẽ không đón nhận một người vợ phá của như cô.” Mộ Tâm Nghiên nhìn có chút hả hê ngó cô, nhếch môi.
Sắc mặt Cố Tuyết Y vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn cô ta.
Ánh mắt hai người Nhan Mộng Lam và Vương Tiểu Vi khóa chặt bóng dáng cô.
“Nếu như mọi người biết rõ vì sao tôi phải cắt nát chiếc váy hơn 10 vạn này thì bọn họ sẽ biết tôi có ý tốt.”
“Cô tốt? Cố Tuyết Y, cô thật sự không biết thẹn, đã làm sai chuyện còn muốn thể hiện cô tốt bụng.” Ánh mắt Mộ Tâm Nghiên chán ghét liếc xéo cô, lạnh lùng châm chọc.
Cố Tuyết Y nhìn cô ta, thoáng chốc ánh mắt kia sắc bén, uy hiếp không nói ra được, tựa như cô là công chúa cao cao tại thượng, cô đang dùng ánh mắt cao quý lạnh lùng nhìn thần dân dưới chân, giọng bình thản như nước, nói, “Cô dám nói chiếc váy này là thiết kế mới nhất không? Hơn nữa còn là do cô thiết kế?”
Tay chân và cả người Mộ Tâm Nghiên lập tức cứng đờ, đáy lòng hoảng sợ, cô ta chống lại tầm mắt Cố Tuyết Y, có cảm giác như bị Cố Tuyết Y nhìn thấu, môi cô ta không tự chủ run lên, nuốt nước miếng, “Cô bị bệnh thần kinh à? Chiếc váy này không phải tôi thiết kế chẳng lẽ cô thiết kế sao?” Trong lòng cô ta càng lúc càng hoảng sợ, giống như vực sâu không đáy, càng lúc càng lún sâu vào trong, tựa như muốn nuốt chửng hết thảy.
“Có phải cô