Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Không sao, không phải Hòa Húc có chuyện ở đây, cậu ta tới chỗ này là để nói với anh một tiếng, mẹ anh đã đến thành phố D, cậu ta bảo anh khi nào tiện thì chọn thời gian gặp bà ấy.” Ánh mắt Bách Lý Hàn Tôn nồng ấm, giọng lại trầm thấp lạnh lẽo. LWUYDON 

Vẻ mặt Cố Tuyết Y không hề có chút kinh ngạc, đôi mắt vô cùng thâm sâu liếc nhìn Mộ Hòa Húc, “À! Thì ra bác gái đã tới thành phố D.” Cô đã nghe từ miệng Mộ Tâm Nghiên, cô cũng chả cần giả vờ ra vẻ là mới nghe lần đầu. Cô cũng đoán trước Cổ Thục Anh sẽ đến thành phố D, sau đó trong mắt cô xẹt qua vẻ giật mình, nhàn nhạt hỏi. “Vậy tổng giám đốc Mộ có biết em gái mình cũng ở thành phố D không? Hơn nữa chúng tôi mới vừa gặp nhau, hai bên còn có chút mâu thuẫn tranh chấp nhỏ nhặt.”

Mộ Hòa Húc hơi ngẩn người, một giây sau thì biến mất không thấy dấu vết, cười ôn hòa, “Thì ra cô bé kia chạy tới đây, cô không nói thì tôi không biết.” Sắc mặt ấm áp như mặt trời trong mùa xuân, còn có chút cưng chiều, phảng phất như anh ta là một người anh trai vô cùng cưng em gái.

Càng như thế, Cố Tuyết Y càng cảm thấy chuyện rất quỷ dị, đôi mắt như ngọc lưu ly lành lùng nhìn Mộ Hòa Húc.

Nếu như một người anh trai chiều chuộng em gái thì sao có thể không biết hành tung của em gái đi đâu?

Dường như bầu không khí hơi thay đổi.

Ý cười trên mặt Mộ Hòa Húc không hề thay đổi, “Tôi thường xuyên chạy công tác khắp nơi, cô em gái bốc đồng kia thực sự rất ít gặp mặt tôi, nó thích chạy loạn lung tung, bình thường nếu người giúp việc bên cạnh nó không nói nó ở đâu thì tôi thực sự không tìm được nó.” 

“Tổng giám đốc Mộ cũng biết em gái nhà mình tùy hứng, vậy thì nên dạy bảo lại, nói thế nào thì cô ta cũng là đại tiểu thư nhà họ Mộ, nếu cô ta
làm gì thì mất thể diện cũng sẽ chỉ là nhà họ Mộ, đương nhiên tôi đây cũng chỉ là đề nghị, nếu như tổng giám đốc Mộ thấy tôi nói quá phận thì xin anh coi như không nghe thấy!” Cố Tuyết Y cười yếu ớt xa cách, giọng điệu nhàn nhạt có vẻ đặc biệt khách khí, tựa như đối xử với một người còn thua cả người xa lạ.

“Tiểu thư Cố, có phải cô và em gái tôi xảy ra tranh chấp không vui không? Nếu như có thì xin cô bỏ qua cho, Tâm Nghiên là người miệng cứng lòng mềm, nói chứ không làm, rất nhiều người chả chịu được tính này của nó….”

“Tổng giám đốc Mộ!” Cố Tuyết Y lạnh nhạt cắt ngang lời anh ta muốn nói, “Không phải ai cũng bao dung cô ta, nên biết xã hội này không phải ai cũng đối xử tốt với cô ta như người nhà cô ta, đương nhiên tổng giám đốc Mộ sẽ cảm thấy tôi lòng dạ hẹp hòi, nhưng nên biết xã hội này là xã hội người ăn thịt người, sẽ có một ngày cô ta lập gia đình, sẽ có ngày cô ta cần độc lập, tổng giám đốc Mộ cũng chẳng thể đứng sau lưng cô ta mãi!” Có lẽ nói mấy lời này thì trông cô rất ấu trĩ, nhưng cô không quan tâm Mộ Hòa Húc nghĩ về cô thế nào, cô là muốn tìm được kết quả cô cần. 

Hai hàng lông mày của Bách Lý Hàn Tôn hờ hững, đôi mắt nhìn về Cố Tuyết Y vĩnh viễn dịu dàng như nước, “Anh tin Hòa Húc là một người vô cùng công bằng chính trực, trở về cậu ấy nhất định sẽ nói chuyện nghiêm túc với Tâm Nghiên.” Sau đó anh chậm rãi tới gần cô hơn, lặng lẽ nói bên tai cô, “Tức giận vì người không đáng, đó mới là điều không đáng nhất.”

Tuy nói nhỏ nhưng anh vẫn cố ý để Mộ Hòa Húc bên cạnh nghe rõ ràng rành mạch.

Sắc mặt Mộ Hòa Húc không khác thường, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện