*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Cô vừa xoay người rời khỏi cửa hàng quần áo, cấp dưới liền báo cáo tin tức của cô. LQĐ
Khiến người ta chấn động chính là sở dĩ cô mất trí nhớ là vì bị Mộ Tâm Nghiên hạ độc, nói cách khác, hung thủ khiến họ tách nhau ra lâu như vậy là Mộ Tâm Nghiên.
“Anh không muốn lại mất em lần nữa.” Giọng trầm thấp ấm áp như ánh mặt trời, giống như thủy triều xô tới.
Trái tim như được ánh mặt trời chiếu rọi, ấm hơn, cô dẩu môi, thở dài một hơi sâu, “Quên đi, em mà so đo với anh thì chính là đang lãng phí tinh lực.” Cô phát hiện cho dù anh làm gì, chỉ cần một câu “Không muốn mất em” của anh thì cô sẽ ngoan ngoãn đầu hàng, bại trận trước mặt anh.
“Anh biết chuyện của Mộ Tâm Nghiên em không thích anh nhúng tay vào, mặc kệ em làm gì thì anh cũng sẽ chống đỡ sau lưng em.”
Khóe miệng Cố Tuyết Y chợt cười lạnh, tựa như căn phòng hạ nhiệt độ trở về 0, “Trước kia em không trị được cô ta, bây giờ nếu cô ta chạm vào ranh giới cuối cùng của em thì em sẽ khiến cô ta hối hận không kịp.” Để Mộ Tâm Nghiên biết mặt khác của cô là như thế nào.
Bách Lý Hàn Tôn lẳng lặng nhìn cô, không hề cảm thấy cô như vậy rất đáng sợ, mà còn cảm thấy cô càng như vậy càng hấp dẫn chết người, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
******************
Một chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra.
Mộ Tâm Nghiên nổi giận đùng đùng tự mở cửa, hung hăng đóng sầm cửa lại, phát tiết lửa giận, không đợi Simon xuống xe cô ta đã xông thẳng vào biệt thự, hai người Simon và quản gia Phó đuổi sát theo sau lưng.
Trong phòng xa hoa tráng lệ, đèn chùm pha lê khổng lồ rực rỡ, trên thảm cao cấp rắc đầy mảnh vỡ của bình hoa, thỉnh thoảng truyền tới tiếng loảng xoảng.
Con ngươi ẩn chứa lửa giận trừng
mắt nhìn chằm chằm Simon, “Đều do ông, nếu như hôm nay không phải do ông thì tôi đã dạy dỗ Nhan Mộng Lam vì dám đánh tôi, hiện giờ thì hay rồi, tiểu thư của ông bị người ta khi dễ, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi tôi để đâu hả!”
Thái độ của Simon cung kính, hơi khom lưng.
Quản gia Phó lẳng lặng đứng bên cạnh.
“Còn ông nữa.” Ánh mắt Một Tâm Nghiên vừa lúc quét lên người ông ta, “Không phải tôi bảo ông kéo Simon ra khỏi người tôi sao? Vì sao ông lại không làm theo lời tôi? Hả? Ông nói đi!” Câu cuối cùng cô ta hét toáng lên, thiếu điều kéo sập trần nhà xuống.
“Hay là nói trong lòng ông muốn giúp người phụ nữ Cố Tuyết Y kia? Quản gia Phó, ông chớ quên, phu nhân phái ông tới bên tôi là muốn ông phải nghe tôi phân phó.”
“Tiểu thư Mộ! Không phải tôi muốn giúp tiểu thư Cố, mà ngay lúc đó tình cảnh rất bất lợi cho tiểu thư Mộ, nếu báo cảnh sát kêu luật sự tham gia vào thì chỉ sợ làm phu nhân thấy phản cảm với chuyện này, nói thế nào đi nữa thì thân phận của tiểu thư Cố cũng là vợ của thiếu chủ, chuyện này sẽ liên quan tới danh dự và lợi ích của gia tộc Bách Lý, tiểu thư Mộ, cô làm như vậy chẳng khác nào dồn phu nhân về phía tiểu thư Cố.”
Ngực Mộ Tâm Nghiên phập phồng lên xuống, sau đó dần ổn định lại, trong lòng hiểu quản gia Phó nói rất đúng, bây giờ cô ta còn chỗ dựa cuối cùng là phu nhân, ngàn vạn lần không thể mất phu nhân, nếu không sao cô ta đấu với Cố Tuyết Y, cô ta tuyệt đối không để Cố Tuyết Y gả cho anh Bách Lý.
Người