*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Bách Lý Hàn Tôn duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, giống như đang đối mặt với cô gái vô cùng quý trọng trong tình yêu của mình, chậm rãi vuốt ve làn môi cô, “Em yêu tôi không? Yêu Bách Lý Hàn Tôn tôi không?” Giọng trầm thấp tràn đầy hấp dẫn, nhưng lại chứa sự bá đạo khôn cùng. LQĐÔN
Mặt Cố Tuyết Y cảm nhận hơi thở nóng rực của anh, thân hình không kiềm chế được run lên, lông mi dài phản chiếu lên khuôn mặt trắng noãn của cô run rẩy, như đang hồi hộp lại như đang sợ hãi.
Bây giờ Bách Lý Hàn Tôn hoàn toàn là một nhân vật nguy hiểm, mọi hành động có thể khiến người ta trí mạng.
“Hay là em yêu Bùi Khê Minh?” Bách Lý Hàn Tôn mỉm cười nói, con ngươi sâu như đáy hồ chăm chú nhìn cô, ngón tay lại vuốt ve làn môi tái nhợt của cô.
Trong lòng Cố Tuyết Y run lôi, môi cô càng lúc càng lạnh, cô lạnh nhạt nhìn anh, “Anh muốn nghe đáp án kiểu nào?” Giọng nói nhẹ như làn nước hỏi anh.
“Tôi muốn đáp án như thế nào chẳng lẽ em không biết sao?” Giọng hơi cao lên, lạnh lùng vang trong căn phòng trống rỗng, tựa như tiếng nói này đang quanh quẩn trong phòng.
Đôi mắt anh lạnh lùng đen kịt, cả người bao phủ khí chất lạnh như băng, giống như băng sâu dưới đáy biển, nếu như ngày thường, quản gia Phó và Vương Tiểu Vi nhất định vì cơn tức này của anh mà run rẩy, nhưng Cố Tuyết Y thì không, cô vẫn lạnh nhạt nhìn anh.
Anh từ trên cao nhìn xuống cô, phảng phất như anh là Chúa tể chí cao vô thượng là chủ nhân của cô, “Hay là em muốn bức tôi điên lên? Tôi đã trúng độc của em, cả đời này em đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi, cho dù xuống địa ngục tôi cũng sẽ kéo em theo, để em và tôi cùng nhau rơi xuống.”
Dây dưa giữa họ vĩnh viễn không ngừng nghỉ, từ khoảnh khắc anh nhận định cô.
Đôi mắt màu hổ phách lặng lẳng lạnh nhạt, cô yên lặng nhìn anh, đôi mắt như biển rộng lại tựa như không hề tồn tại, tóc dài mềm mại rũ xuống giường, đẹp như khổng tước xòe đuôi.
Một ngón tay tự do chậm rãi nâng lên, ngón tay trong suốt như ngọc
khẽ vuốt má anh, nhẹ nhàng khe khẽ, da thịt trên mặt anh mềm nhẵn như tơ lụa, cô khẽ nói, “Tình yêu của anh thật sự có thể làm người ta hít thở không thông.”
Nét mặt lạnh lùng của Bách Lý Hàn Tôn hơi ngẩn ngơ, nín thở, đôi mắt phức tạp nhìn cô, trái tim bắt đầu không khống chế được nhảy dựng lên.
“Anh nói tôi là thuốc độc, thật ra phải nói là anh như thuốc độc mới đúng, không, phải nói là anh như lửa, mà tôi như con bươm bướm, biết rõ mình không thể tới gần anh nhưng vẫn cứ muốn tới gần anh, có lẽ ba người chúng ta đã định phải có khúc mắc!” Cuối cùng cô khẽ thở dài.
Trên người Khê Minh không có cảm giác như trên người anh, không cho cô cảm giác an toàn, mặc dù làm bạn cùng cô trải qua quãng thời gian vô cùng quan trọng, nhưng trong lòng cô vẫn thấy hoảng sợ. Còn tình yêu của anh làm người ta hít thở không thông nhưng lại không nhịn không được mà muốn.
Ngay cả chính cô cũng thấy mâu thuẫn!
Nếu phụ lòng Khê Minh, cả đời này cô sẽ áy náy, nếu như phụ lòng anh, cô không nỡ, cô càng không nỡ để anh bị thương.
Cả đời cô không có cảm giác yên ổn, có nhiều thứ bây giờ thuộc về cô, nhưng sau này thì sao? Từ nay về sau sẽ thuộc về cô ư?
Sự thật trong xã hội chẳng có gì cam đoan được, huống chi với đời sống hiện đại mà nói, tình yêu giá rẻ như thế này càng không thể cam kết.
Nếu không có tình yêu khiến cô sợ hãi, ví dụ bên cạnh người quá nhiều, nhưng cô lại không kiềm chế được muốn tin tưởng, rồi lại sợ hãi bị thương, đây cũng là cảm giác cô đối với Bách Lý Hàn Tôn.
“Lời này của em là có ý gì?” Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, đáy mắt lấp lánh ánh sáng.
“Anh cứ nói xem?” Cô cười nhạt một tiếng, hỏi lại