Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 - Chương 17


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Dường như anh cảm nhận được tầm mắt của quản gia Phó và Vương Tiểu Vi quăng tới, anh hờ hững nhìn lại hai người họ. LQĐ

Vương Tiểu Vi vội nặn một nụ cười nói có việc rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khách.

Quản gia Phó không chút hoang mang hành lễ với Bách Lý Hàn Tôn, sau đó cung kính nói ông cũng có việc.

Phòng khách đơn giản mà rộng rãi có vẻ vô cùng rộng, ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu vào sân thượng, trong phòng rực sáng hẳn.

Đôi mắt Cố Tuyết Y như ngọc lưu ly mỉm cười nhìn anh.

Có khi cô cảm thấy Bách Lý Hàn Tôn thật sự là như một đứa trẻ, thích cáu kỉnh không nói, còn ngang bướng lại thêm mấy phần đáng yêu.

Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô, mặt kiêu căng hơi uốn éo, “Từ nay về sau em không nên tùy tiện để người ta vào phòng em, tòa nhà này anh đã mua, em có thể cho em họ em tới ở phòng khác.”

Cố Tuyết Y ngó anh, trong lòng than nhẹ, “Em nghĩ anh sẽ giấu em chuyện mua tòa nhà này.” Không nghĩ tới anh ấy lại nói ra.

Trái tim cô có dòng nước chậm rãi chảy qua.

“Chẳng phải hôm nay em gặp Quan Hàn Di ở toilet à? Anh tin cô ta sẽ nói chuyện này với em.” Trong giọng nói anh lộ ra sự lạnh lẽo, sự lạnh lẽo này không phải nhằm vào cô mà là Quan Hàn Di.

“Em còn nhớ trong lễ cưới của Tiêu Nhã Mạn lúc em bỏ đi không, còn cô ta ở lại cùng anh?”

Cố Tuyết Y hơi giật mình, khi đó cô đi qua chỗ Nhã Mạn chào để về, cô nhìn anh, “Chẳng lẽ hai người các anh xảy ra chuyện gì à?”

“Em lại hi vọng anh và Quan Hàn Di có chuyện xảy ra sao?” Đôi mắt Bách Lý Hàn Tôn như đêm đen nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa sự tức giận, “Còn em cũng nhân cơ hội vì chuyện này mà rời khỏi anh ư?” Hơi thở lạnh lẽo bao quanh người anh, tựa như tuyết rơi trong mùa đông giá rét làm chết người, ngay cả hô hấp cũng lạnh băng.

“Anh suy nghĩ nhiều rồi!” Cố Tuyết Y lẳng lặng nhìn anh, giọng nhẹ nhàng trong suốt.

Ngón tay Bách Lý Hàn Tôn nắm tay cô, nắm chặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, thật sâu, “Tuyết Y, em không thể cho anh một câu trả lời sao? Nói em sẽ không rời khỏi anh, được không?” Giọng nói trầm thấp che giấu sự căng thẳng của anh.

Cố Tuyết Y nhìn anh, lông mi dài nháy một cái, đôi mắt màu hổ phách hơi hoảng hốt, tròng mắt cô nhìn tay anh nắm tay cô rất chặt, da thịt trên tay truyền đến độ lạnh, còn chút run rẩy không dễ phát hiện.

Anh nhìn cô, phảng phất như anh muốn xuyên qua con ngươi cô hiểu rõ ý nghĩ sâu trong lòng cô.

Cô chậm rãi tựa vào lồng ngực anh, khuôn mặt trắng noãn của cô rúc vào cổ anh.

Hô hấp nóng rực muốn khiến anh bị phỏng, nhưng anh lại không nỡ buông cô ra, hai tay ôm chặt lấy eo cô.

Thân thể mềm mại làm anh không muốn buông tay.

“Xin lỗi! Bách Lý Hàn Tôn….” Trong ngực truyền đến giọng nói khe khẽ.

Thân thể Bách Lý Hàn Tôn chợt cứng đờ, cánh tay ôm cô cũng dần cứng ngắc, khuôn mặt tuấn mỹ kiêu căng của anh nhanh chóng lạnh lẽo, tựa như Sứ giả địa ngục làm người ta cảm thấy sợ hãi kinh hoảng lạnh mình.

Hai tay anh tựa như nặng ngàn cân, anh cố hết sức nâng tay lên, tay anh khẽ run rẩy, chạm vào vai cô đẩy cô ra.

Dường như Cố Tuyết Y biết rõ anh sẽ phản ứng như vậy, khi anh muốn đẩy cô ra đôi tay trắng noãn của cô lại ôm chặt eo anh.

Bách Lý Hàn Tôn hơi cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp khó có thể nói rõ.

Trái tim trong ngực như bị dao găm cắt lấy từng mảnh, đau đớn kịch liệt khiến anh cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Cô vẫn muốn rời khỏi anh?

Cố Tuyết Y lẳng lặng nằm trong ngực anh, đôi mắt màu hổ phách trong suốt như nước, “Em cho anh cảm giác không an toàn như vậy, thật xin lỗi! Anh vì em mà làm rất nhiều chuyện, thường thì anh sẽ không bỏ qua người tổn thương em, nhưng anh lại vì em mà lựa chọn bỏ qua cho cô ấy.”

Mặt Bách Lý Hàn Tôn không biểu tình nhìn cô.

“Bách Lý Hàn Tôn… Nếu như có thể, em nguyện ý không rời khỏi anh, vì em cũng thích
anh.”

Cô luôn kháng cự cảm giác của lòng mình, không thể thích anh, bây giờ nói ra, cảm giác kỳ lạ ở tim tràn ra bên ngoài, dường như trái tim nhẹ hơn rất nhiều.

Bách Lý Hàn Tôn giật mình ngưng mắt nhìn cô, trong lòng như bị sóng biển mãnh liệt nhấn chìm, vui sướng tràn lan, khóe miệng lạnh lẽo từng chút cong lên.

“Nhưng em hi vọng chuyện của Khê Minh anh có thể giải quyết nhẹ nhàng, em không muốn nhìn thấy anh ấy bị thương.”

Tay anh ôm chặt lấy cô, cằm đặt trên đầu cô.

Trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

Khóe miệng tươi cười như đốt sáng ngũ quan tuấn mỹ của anh, trở nên dễ tiếp cận, như một đứa trẻ lớn xác ngây ngô.

Xác định quan hệ, sắc mặt lạnh lẽo gần hai ngày nay của Bách Lý Hàn Tôn xán lạn, khóe miệng cong lên, khí chất trên người tựa như khôn còn xa cách như trước.

Vương Tiểu Vi và quản gia Phó cảm giác rõ rệt.

Cuối cùng Cố Tuyết Y xác định thích anh, chút tình cảm khó hiểu trong lòng biến mất, chỉ còn lại chút ít xấu hổ.

Hôm nay là ngày cuối cùng tất cả các hộ gia đình trong tòa nhà này phải chuyển đi.

Nhân viên bảo vệ được Bách Lý Hàn Tôn chuyển đi một ít, dưới lầu còn vài nhân viên bảo vệ thôi.

Một tiếng chuông vang lên, Vương Tiểu Vi thả đồ tay xuống đi ra mở cửa.

Ngó thấy là Quan Hàn Di, nét vui vẻ trên mặt Vương Tiểu Vi biến mất, cô nhìn Quan Hàn Di, “Sao cô Quan lại tới đây? Không phải hôm nay cô phải chuyển khỏi chỗ này à?”

Sắc mặt Quan Hàn Di hơi cứng ngắc, đôi mắt u ám nhìn Vương Tiểu Vi, cô ta cười cười, “Tôi tới tìm Tuyết Y, không biết cậu ấy có ở nhà không, tôi có lời muốn nói với cậu ấy.”

“Tiểu thư nhà chúng tôi đang bận, chỉ sợ không có thời gian để gặp cô.” Vương Tiểu Vi nhịn xúc động muốn trợn mắt xuống, nhàn nhạt nói, “Tiểu thuyết của ngài ấy gần đây mới vào VIP, hàng ngày phải cập nhật một vạn chữ, ngay cả thiếu chủ chúng tôi cũng không có thời gian để ý tới.” Chớ nới chi là cô.

Tuy nhiên câu sau Vương Tiểu Vi không nói ra, nhưng vẻ mặt Quan Hàn Di lại cứng thêm vài phần so với vừa nãy, sau đó cô ta cố gắng mỉm cười, “Tôi chỉ cần năm phút, tôi nói xong sẽ đi ngay, phiền cô nói với Tuyết Y một tiếng.”

Vương Tiểu Vi nhìn Quan Hàn Di, đáy mắt có sự chế giễu trần trụi, “Phiền tôi? Lời này của cô Quan thật sự quá khách xáo rồi, ngày trước cô không nói như vậy.”

Trước kia còn rất khinh thường cô.

Quan Hàn Di chỉ cười khan vài tiếng không nói gì.

“Vậy cô Quan chờ ở đây xem sao! Tôi vào nói với tiểu thư nhà chúng tôi một tiếng.”

“Ừ!” Quan Hàn Di tươi cười nhìn Vương Tiểu Vi vào bên trong.

Mãi đến lúc không nhìn thấy bóng dáng Vương Tiểu Vi nữa, nụ cười từng chút biến mất, ngũ quan diễm lệ lạnh lẽo cứng đờ.

Ngón tay bên hông xiết chặt lại.

Thư phòng, bức màn cửa sổ kéo lên, ánh sáng mờ nhạt.

Ngay khi Cố Tuyết Y nghe Quan Hàn Di đến tìm cô, vẻ mặt không có gì là kinh ngạc, ngược lại vô cùng ung dung bình tĩnh.

Vương Tiểu Vi mời Quan Hàn Di vào phòng khách, rót nước.

Cố Tuyết Y chậm rãi từ thư phòng đi ra, khóe miệng cười cực nhạt, đôi mắt màu hổ phách trong suốt như bầu trời bao la sau cơn mưa, không có chút tạp chất, trên người lại tản ra mùi hoa hồng 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện