*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Nhan Mộng Lam giật mình nhìn anh, nếu như không phải cô đã sớm có sức miễn dịch với anh, chỉ sợ cũng sẽ bị anh mê hoặc, càng nhìn Bùi Khê Minh, hoang mang trong lòng tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn thêm, “Khuôn mặt anh khiến phụ nữ điên cuồng, lại còn si tình như vậy, thật sự là người đàn ông tốt khó gặp.” Chỉ tiếc anh ta đã yêu Tuyết Y, hơn nữa còn yêu sâu đậm như vậy. LQĐ
“Tôi rất vinh hạnh được khen thế này!” Tròng mắt nhàn nhạt, anh thản nhiên nhìn Nhan Mộng Lam, “Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết, Y Y bảo cô tới nói gì với tôi.”
“Chị ấy nói với anh hãy quên chị ấy đi, trở về thành phố A! Chỗ đó mới là thiên hạ của anh.” Nhan Mộng Lam than nhẹ, “Các người đã bỏ lỡ nhau.”
“Cô ấy có nói cho cô biết, cô ấy đã yêu Bách Lý Hàn Tôn không?”
Nhan Mộng Lam lẳng lặng nhìn anh, do dự hồi lâu mới gật đầu, “Chị ấy có nói, nếu như anh xuất hiện sớm một chút, thì chắc chị ấy sẽ không yêu Bách Lý Hàn Tôn. Có lẽ chuyện này chứng tỏ giữa hai người có duyên không có phận, anh chấp nhất mười năm cũng nên buông tay rồi.”
“Buông tay?” Khóe miệng anh cong lên tự giễu, tròng mắt đen nhanh lộ vẻ mờ mịt, vẻ mặt ngơ ngác, anh nhìn Nhan Mộng Lam, tay chỉ vào ngực mình, “Cô kêu tôi buông tay? Nhan Mộng Lam! Tôi và Y Y đính hôn cô cũng biết, lúc ấy người toàn thành phố F đều biết, khi đó chung tôi vui vẻ hạnh phúc như vậy, bây giờ cô lại bảo tôi buông tay? Chẳng lẽ những gì đã qua kia đều là đều giả dối sao? Còn hạnh phúc lúc đó cũng là giả dối sao?”
Anh đứng dậy, từng bước đến gần Nhan Mộng Lam.
Đôi mắt Nhan Mộng Lam hiện lên vẻ thương cảm, đáy mắt phức tạp, cô ngước mắt nhìn anh, “Thật ra mười năm trước anh không nên buông tay, anh không nên thả chị ấy đi, anh nên biết nếu chị ấy sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi.”
“Cô đây là
đang hận tôi để Tuyết Y rời đi sao? Cô hận thái độ của tôi không kiên định giữ cô ấy lại, để cô ấy rời đi, rời khỏi thành phố F, rời khỏi nhà họ Cố, khiến cô không được ở bên cạnh cô ấy?”
“Đúng vậy, tôi hận anh!” Đôi mắt Nhan Mộng Lam thâm thúy trừng anh, “Nếu như không phải anh Tuyết Y chị ấy cũng chẳng rời khỏi chúng tôi lâu như vậy, trong mười năm nay chị ấy ở nơi xa lạ chịu biết bao khổ cực, tôi chỉ vừa nghĩ tới đây đã hận anh. Tuyết Y chị ấy là con gái duy nhất của dì cả, lúc ấy anh chỉ biết chiều theo chị ấy, chị ấy muốn rời đi nếu thái độ của anh kiên quyết hơn thì chị ấy sẽ ở lại. Anh không biết ngày nào tôi cũng lo chị ấy có gặp chuyện không may hay không, ba mẹ tôi vì Tuyết Y mà gần một năm không ngủ ngon giấc, ngày nào tôi cũng mơ thấy Tuyết Y chịu khổ cực, tôi là con gái nên chẳng có cách nào khác, tôi cũng hận tại sao mình không mạnh mẽ hơn, nếu như lúc đó tôi đủ mạnh mẽ thì đã có thể bảo vệ chị ấy, an ủi chị ấy. Bây giờ Tuyết Y đã yêu người khác, vậy cũng chỉ có thể nói là anh tự làm tự chịu.”
Năm đó Tuyết Y rời đi, mỗi lần Bùi Khê Minh tới nhà hỏi thăm sức khỏe ba mẹ cô, lần nào họ cũng đau lòng, sau đó Bùi Khê Minh không tới nữa, họ mới khá hơn một chút.
Những chuyện này cô không dám nói cho Tuyết Y biết, sợ chị ấy sẽ tự trách mình.
“Khi đó dù tôi giữ cô ấy lại, cô ấy sẽ vui vẻ ư?” Bùi Khê Minh nhìn Nhan Mộng Lam, đồng tử mở lớn, con ngươi đầy tia máu, “Mỗi lần tôi thấy cô ấy ngây ngốc một mình trong phòng, tôi thật sự rất sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trái tim đau đớn, trong lòng tôi tựa như có người cầm dao cắt từng dao từng dao, vì tôi biết đó là nơi làm cô đau lòng, nếu như cô ấy rời đi, nói không chừng sẽ vui vẻ