Art: Weibo @EPcat
Ngoại truyện 09: Hai đứa nhỏ sẽ đi về phía tương lai mà chúng thích
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bạch Dã uốn nắn xong, Lâm Tố: "Phụt."
Bạch Dã: "..."
Có ai làm mẹ như cô không hả!
"Không được gọi là anh, phải gọi chú." Bạch Dã kiên trì chỉnh lại cho hai đứa nhỏ.
Lâm Tố: "Vẫn chưa học gọi chú đâu."
Bạch Dã: "..."
"Gọi anh cũng rất ok đấy chứ." Lâm Tố bỏ qua vẻ mặt câm nín của Bạch Dã, nói: "Tự nhiên được trẻ hơn bao nhiêu."
Bạch Dã: "..."
Trẻ hay không trẻ không phải vấn đề, vấn đề là tôi không muốn gọi hai người là cô chú hiểu không hả.
Trong lúc mấy người đang tán gẫu, trợ lý của Lâm Tố từ bàn điều khiển chạy tới, nói với Lâm Tố: "Đạo diễn, cảnh tiếp theo đã chuẩn bị xong ạ."
"Ừ." Lâm Tố đáp một tiếng.
Trợ lý rời đi, Lâm Tố quay lại nói với Bạch Dã: "Tôi phải đi quay phim đây."
Làm đạo diễn bận rộn, vừa rồi Lâm Tố cũng chỉ tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ngắn ngủi để nhân viên chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Cô nói xong, Bạch Dã đáp: "Đi đi."
Lâm Tố đưa Đào Kim Dã cho Đào Mục Chi, ôm lấy Đào Cổ Dã thơm một cái, sau mới quay sang nói với Bạch Dã: "Đào Mục Chi bế hai bảo bối nãy giờ chắc là mệt lắm."
Lâm Tố nói xong, Bạch Dã theo bản năng nhìn sang Đào Mục Chi với dáng người cao ráo khỏe khoắn. Một giây sau, anh ta không quá để tâm nói: "Xin đấy, cái vóc này của Đào tiên sinh có bế ba cũng không..."
Lời còn chưa dứt, trong ngực anh ta đã có một nắm gạo nếp mang theo hương sữa mềm mại. Bạch Dã theo bản năng vòng tay ôm chặt, sợ làm rơi bé. Bế vững xong, anh ta cúi đầu nhìn trong lòng, nhìn thấy Đào Cổ Dã đang cười với mình.
Bạch Dã: "... Á!"
"Bế giúp tí đi." Lâm Tố nói.
Bạch Dã: "!!!"
Bạch Dã bế Đào Cổ Dã, dáng vẻ như đang ôm món bảo bối dễ vỡ trong tay, cả cơ thế cứng đơ, hai cánh tay bế đứa nhỏ không dám động đậy.
"Không không, tôi không được, tôi chưa bế trẻ con bao giờ." Đến cả giọng nói cũng đầy căng thẳng.
"Thì giờ anh đang bế rồi đấy?" Lâm Tố nói.
Bạch Dã cúi đầu, Đào Cổ Dã trong lòng lại cười lộ cả răng với anh ta, Bạch Dã: "..."
Cứu mạng!
"Cổ Dã, ngoan ngoãn ở đây chơi với anh nha, mẹ đi một lát rồi về được không?" Trong lúc Bạch Dã đang đông cứng thành tượng, Lâm Tố cụng nhẹ trán với Đào Cổ Dã nằm trong vòng tay của anh ta. Đào Cổ Dã được mẹ cụng trán, lập tức hưng phấn nhảy nhảy lên. Trẻ con vốn đã như một miếng thịt mềm không xương, Bạch Dã giữ lấy đứa bé trong lòng, sau lưng sớm đã đổ đầy mồ hôi.
"Không phải, tôi thật sự không được..." Bạch Dã xin tha.
(*) Là đàn ông thì không thể nói không được đâu :>>
Mà Lâm Tố bên này chơi đùa với Đào Cổ Dã xong, vẫy vẫy tay với hai bảo bối nhà mình, đầu cũng không quay lại đi về phía bàn điều khiển.
Bạch Dã: "..."
Nhất thời, chỉ còn lại Bạch Dã cứng đờ bế con khỉ Đào Cổ Dã và Đào Mục Chi đang bế Đào Kim Dã đứng một bên nhìn bọn họ.
"A~" Đào Cổ Dã tính tình hoạt bát, lúc mẹ có ở đây còn xem như ngoan ngoãn. Mẹ vừa đi rồi, Đào Cổ Dã bắt đầu rục rịch muốn tụt xuống. Trẻ con nghĩ gì liền làm nấy, cơ thể mềm mại như không có xương giãy khỏi vòng tay của Bạch Dã, muốn tụt xuống.
"Không không, bảo bối, chú không giỏi bế trẻ con đâu, đừng đừng, rơi mất rơi mất!" Bạch Dã cuống quýt hết cả lên, một tay đỡ cổ và lưng Đào Cổ Dã, một tay giữ lại tay chân ngọ nguậy không ngừng của thằng bé.
Bạch Dã: "..."
Bạch Dã cuống cuồng, tay chân luống cuống bế Đào Cổ Dã, đưa ánh mắt cầu xin về phía Đào Mục Chi, nói: "Con trai anh này, Đào tiên sinh, con trai anh..."
Đào Mục Chi đứng một bên nhìn thấy Bạch Dã cả người căng thẳng bế Đào Cổ Dã như con cá chạch trong lòng, rất có lòng tốt mà hướng dẫn.
"Tay trái đỡ mông, tay phải ôm ở eo, cố định như thế là được." Đào Mục Chi nói.
Bạch Dã vừa vụng về làm theo, vừa nói: "Ý tôi không phải bảo anh dạy tôi bế em bé thế nào, ý tôi đây là con trai anh, anh tự ôm đi..."
Bạch Dã vừa nói vừa cố gắng giữ đứa bé, Đào Mục Chi nghe xong, vẫn không hề có ý đưa tay nhận lấy con mình. Hắn cúi đầu, nói với Đào Kim Dã: "Kim Kim, cổ vũ cho anh trai nào."
Đào Kim Dã: "Anh trai cố lên!"
Bạch Dã: "..."
Đào Cổ Dã như con cá chạch rốt cuộc bị Bạch Dã chế trụ, nhưng sau đó thằng bé lại càng giãy dụa dữ hơn. Đừng thấy thằng bé mới chỉ một tuổi, sức lực không là gì, Bạch Dã vừa phải học bế trẻ con thế nào, còn vừa phải khống chế lực để giữ lại thằng bé đang hì hục muốn chạy thoát.
Một lúc sau, Bạch Dã có cảm giác cả người mình đã ướt sũng mồ hôi, tinh thần đừng trước bờ tuyệt vọng.
"Cổ Cổ à, con trước ngồi ngoan trong lòng anh, à không, trong lòng chú đã, chờ chú bế vững rồi con muốn làm gì thì làm, được không nào?"
Bạch Dã bắt đầu dụ dỗ.
Nhưng mà những lời này Đào Cổ Dã căn bản không nghe hiểu, vẫn giãy dụa muốn tụt xuống. Đào Mục Chi nhìn Bạch Dã căng thẳng muốn suy sụp tới nơi, nói: "Để thằng bé xuống một lát cũng được, nó không chịu ngồi yên đâu."
Đào Cổ Dã nhất định là cầm tinh con khỉ, từ sau khi biết đi, có thể đứng tuyệt đối không ngồi. Hôm nay đi đến chỗ lạ, cảm giác mới mẻ khiến cậu bé sớm đã muốn đi xuống khám phá. Vừa nãy mẹ còn ở đây, cậu bé mới chịu ngoan ngoãn một chút, cũng coi như kiềm chế được. Mẹ đi rồi, tức thì không còn ai có thể ngăn cản lòng ham chơi của cậu bé nữa.
Đào Mục Chi vốn cũng đã định đặt hai bảo bối xuống cho chúng tự chơi, nhưng vừa rồi thấy dáng vẻ chật vật đối phó với Đào Cổ Dã của Bạch Dã, Đào Mục Chi ngược lại cũng không cần bắt tay anh ta nữa, đơn giản cho đứa nhỏ tra tấn Bạch Dã một trận rồi để bé con nhà mình tha cho cũng không tệ.
(*) gòi bảo sao chương trước không thấy bác sĩ Đào phế tay Bạch tiểu thỏ, hóa ra có đời con tiếp bước, thôi thì anh Bạch mau lấy vợ lẹ rồi sinh đứa con gái, may ra vớt vát lại số phận nha :))))
Bạch Dã nghe được lời này của Đào Mục Chi, giống như được đại xá, lập tức đặt đứa nhỏ xuống đất. Đào Cổ Dã hai chân vừa chạm đất, lập tức "vèo" một cái chạy ra xa.
Bạch Dã vừa buông lỏng chưa được một giây: "... Cổ Cổ!"
Cũng chỉ có Bạch Dã chưa từng nuôi con mới biết con còn bế trên tay là nhàn nhất, nhất là đứa bé sau khi đã biết đi, chỉ cần đặt xuống là sẽ như quả bóng không biết sẽ lăn đi đằng nào. Ngoài ra, người lớn còn phải chạy theo đứa bé. Bởi vì trẻ con đi chưa vững, không cẩn thận là ngã như chơi. Hơn nữa, trẻ con cái gì cũng tò mò hiếu kỳ, ai biết được chạy đi đâu lại gặp phải rắc rối. Mà trẻ con sức lực luôn dồi dào, người lớn đuổi theo có thể đã mệt đến mức thở hồng hộc, nhưng đứa bé vẫn cứ như không biết mệt là gì tiếp tục chạy. Bạch Dã đúng là sắp bị con khỉ này tra tấn đến chết.
Bạch Dã đuổi theo Đào Cổ Dã, sắp chạy hết cả một vòng quanh trường quay, chỉ sợ thằng bé ngã. Mà Đào Cổ Dã tuy nói chưa sõi, chạy lại cực kỳ vững. Cặp chân ngắn cũn kia chạy như bay, lúc ngó đạo cũ chỗ này, lúc thì xem diễn viên bên kia, lúc nào cũng toe toét cười, khiến cho nhân viên công tác của cả đoàn phim phải nhìn theo, còn có Bạch Dã chật vật đuổi ở phía sau.
"Cổ Cổ!" Bạch Dã trước nay vẫn luôn rất tự tin vào thể lực của mình, phải biết thân là ông tổng của một công ty giải trí lớn, mọi chuyện đều một tay lo liệu, tự thân tự lực, cần rất nhiều tinh lực và khí lực. Nhưng mà hiện tại, chỉ mới chạy theo một đứa nhỏ một vòng, Bạch Dã đã muốn quỳ xuống mà vái lạy.
Anh ta vừa đuổi theo Đào Cổ Dã, vừa lo lắng cho Đào Cổ Dã, trên trán đã đổ đầy mồ hôi. Trông trẻ con một lát như thế này, Bạch Dã có cảm giác còn mệt hơn cả quay hai bộ phim.
May mắn là một lúc lâu sau, Đào Cổ Dã rốt cuộc dùng gần hết năng lượng. Tuy là trẻ con sức lực dồi dào, nhưng thân hình nho nhỏ kia dù sao cũng không thể chứa được nhiều năng lượng như thế. Thằng bé chạy về chỗ đang quay phim, dừng lại trước mặt một cô gái.
Diễn viên nữ đang ngồi chăm chú đọc kịch bản, bên người bỗng nhiên xuất hiện thêm một cái đầu nho nhỏ, ánh mắt xinh đẹp khẽ nâng lên, nhìn về phía cái đầu nho nhỏ kia.
Cái đầu nho nhỏ cũng đang nhìn cô ấy, nhìn một lát, chợt chạy tới ôm lấy đùi diễn viên nữ.
Diễn viên nữ: "..."
Bạch Dã vừa đuổi đến nơi: "..."
Cô gái này tên là Đường Mông, là diễn viên nữ của bộ phim này. Đường Mông đỡ lấy cái đầu nho nhỏ đang ôm đùi mình, lại nhìn ông chủ nhà mình cũng vừa chạy tới. Đường Mông lễ phép cười với Bạch Dã.
"Bạch tổng, đây là..."
"Không phải, tôi độc thân." Bạch Dã đáp.
Đường Mông: "..."
Đường Mông vốn chỉ định hỏi bé con này có phải con trai của đạo diễn Lâm hay không, không ngờ Bạch Dã lại giống như hiểu nhầm cô ấy tưởng đây là con trai anh ta.
"Là vậy ạ." Đường Mông cười đáp.
Người đứng trước mặt dù sao cũng là ông chủ, Đường Mông nói chuyện với Bạch Dã vẫn khá câu nệ. Cô ấy vốn là diễn viên mới, cũng không quá giỏi những kỹ năng xã giao. Nói xong, chợt không biết nên tiếp thế nào, ngượng ngùng cười với Bạch Dã.
Bạch Dã nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Đường Mông, ngồi xuống, nói với Đào Cổ Dã đang ôm đùi cô ấy: "Cổ Cổ, lại đây chú bế nào."
Đào Cổ Dã rõ ràng là đã nhìn trúng chị gái xinh đẹp này rồi, cậu bé ôm đùi chị gái xinh đẹp, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Đường Mông, trong mắt mang theo ý cười lấp lánh.
"Chị ơi~"
Bạch Dã: "..."
Giọng sữa của trẻ con thật sự khiến người ta không thể chống đỡ được, một tiếng "chị ơi" này phát ra, Đường Mông cầm lòng không đậu, thậm chí quên mất cả ông chủ đang ở bên cạnh, ngồi xuống.
Đường Mông nhìn Cổ Cổ, mỉm cười nhìn cậu bé, hỏi: "Con là Cổ Cổ đúng không?"
Giọng nói ngọt ngào mà dịu dàng, Đường Mông hỏi xong, Bạch Dã không nhịn được nhìn cô ấy. Đường Mông có thể được BaiShi Entertainment nâng đỡ, ngoại trừ tâm tư riêng của Bạch Dã, cô ấy cũng có năng lực để được nâng đỡ. Năm nay cô ấy mới hai mươi tuổi, tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh ra, diện mạo cũng không tính là quá vượt trội, nhưng có một đôi mặt vô cùng dịu dàng lại có cảm giác giấu trong đó cả một câu chuyện xưa. Khuôn mặt của cô ấy rất hợp với màn ảnh rộng. Mà tính cách của cô ấy cũng rất điềm tĩnh, không tranh đua không đấu đá, lại mạnh mẽ chịu được khổ cực. Khi đó Bạch Dã đến phim trường kiểm tra tiến trình, Đường Mông còn chưa phải là nghệ sĩ dưới trướng của anh ta, là được bạn học giới thiệu đến đoàn phim diễn một vai phụ. Diễn xuất của cô ấy mười phần chắc chắn, trúng vào cảnh phải dùng đến thuốc nổ, cô ấy bị lăn qua lộn lại ba bốn lần, vậy mà đều không oán thán lấy một câu. Khuôn mặt nhỏ bị khói đen bám đầy, quay phim xong, sau khi đạo diễn xác nhận không cần quay lại, cô ấy mới lấy ra một chiếc khăn ướt, lặng lẽ ở một bên lau đi khói đen trên mặt.
Đó là vào mùa đông, nơi quay phim có tuyết rơi, khắp trời là tuyết trắng xóa và cây trụi lá khô héo, cô ấy im lặng đứng trong khung cảnh đó, cầm khăn ướt lau sạch mặt mình.
Khăn ướt lạnh như băng khiến khuôn mặt của cô gái nhỏ đỏ bừng lên, cô ấy vừa lau, vừa lắng nghe bạn học vừa quay xong đi tới kể về phân cảnh của mình. Cảnh quay của bạn học kia nhẹ nhàng hơn nhiều lắm, chỉ cần đọc mấy câu thoại mà thôi, còn được mặc đồng phục học sinh đẹp đẽ. Hai người đứng trong tuyết, rõ ràng là người bạn học kia đẹp hơn cô ấy, nhưng Bạch Dã không biết vì sao, sự chú ý của bản thân đều đặt trên người Đường Mông.
Sau đó, Đường Mông ký tên đầu quân vào công ty giải trí của Bạch Dạ. Lúc mới đầu đại diện của công ty liên lạc tiến hành ký hợp đồng, cô ấy còn khá rụt rè, thậm chí còn nhờ ba mẹ đi theo mình đến.
Sau đó nữa, Bạch Dã thật ra không quá đặt cô ấy trong lòng. Bạch Dã thích đến tham ban khắp các trường quay, có khi gặp được một tiểu hồ ly tinh vừa hóa trang xong trong đoàn phim, có khi gặp được một cô gái với dáng vẻ đầy phản nghịch, có khi là em gái độc ác bắt nạt chị gái, có khi lại là bạch nguyệt quang đã qua đời của diễn viên nam nào đó... Những vai diễn này đều không có nhiều đất diễn, nhưng đều là vai diễn của Đường Mông.
Đợi đến sau đó Bạch Dã càng ngày càng tìm đến đoàn phim có Đường Mông một cách có chủ đích hơn, thậm chí canh thời gian đến cảnh quay của cô ấy mà đến, Bạch Dã mới như tự nhận ra gì đó.
Thật ra cái thích của anh ta với Đường Mông rất đơn giản, là do thời gian tích lũy lại từng chút một, là tâm động tích lũy qua vô số lần lặng lẽ đứng một nơi quan sát.
Nhưng Đường Mông chẳng qua cũng chỉ là một diễn viên nhỏ, dù bây giờ đã được lên nữ chính, nhưng vẫn là diễn viên nhỏ. Đối với Bạch tổng của BaiShi Entertainment, cô ấy luôn tỏ ra kính trọng và lễ phép. Ngẫu nhiên gặp phải, cũng chỉ theo những diễn viên khác chào anh ta một tiếng Bạch tổng, ngoài ra, hai người đều không có trao đổi gì cả.
Mà hiện tại, Đường Mông ngồi ngay cạnh anh ta, giữa hai người cách một Đào Cổ Dã, nhưng như vậy đã rất gần rồi, chưa bao giờ gần như vậy. Toàn bộ sự chú ý của Đường Mông đều đặt trên người Đào Cổ Dã, cười nhẹ nhàng nói chuyện với cậu bé.
Khóe mắt cô ấy cong cong, mang theo sự xinh đẹp điềm tĩnh nhu thuận của một cô gái nhỏ, Bạch Dã từng gặp qua vô số sóng to gió lớn vậy mà lại bị khung cảnh yên bình lặng lẽ trước mắt làm cho mê mẩn.
Đào Cổ Dã nghe chị gái xinh đẹp hỏi, lập tức nhe răng cười với Đường Mông, gật gật đầu: "Cổ Cổ."
Nói xong, bàn tay nhỏ xíu vươn ra chỉ chỉ Đường Mông: "Chị."
Chỉ Đường Mông xong, Đào Cổ Dã quay đầu, chỉ chỉ Bạch Dã đuổi theo mình cả một đường: "Chú."
Bạch Dã: "..."
Sao bảo là không gọi được chú hả?
Không phải! Sao giờ lại gọi là chú rồi? Nhóc con gọi cô ấy là chị, gọi chú đây là chú, vậy khác gì loạn hết cả bối phận!
Ánh mắt của Bạch Dã thay đổi, nhìn Đào Cổ Dã, muốn sửa lại xưng hô của cậu bé. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, bên cạnh đã phát ra tiếng cười của Đường Mông.
"Ha ha." Đường Mông phì cười, liếc sang Bạch Dã một cái.
Bạch Dã cũng quay sang nhìn cô ấy, ánh mắt mang theo ngây ngốc, không cười. Đường Mông lại không đối diện kỹ, không phát hiện ra sự ngây ngốc trong ánh mắt đó, lập tức thu lại nụ cười, ngại ngùng nói.
"Thật xin lỗi, Bạch tổng."
Bạch Dã: "..."
Xin lỗi gì chứ.
Đường Mông dè dặt nhìn lại anh ta, Bạch Dã lại bị ánh mắt này của cô ấy làm cho trái tim nhảy loạn cả lên, khẽ mím môi, nói với Đào Cổ Dã: "Nãy giờ vẫn gọi là anh cơ mà? Sao giờ lại đổi thành chú rồi hả?"
Đào Cổ Dã quay đầu lại nhìn Bạch Dã, chẳng hề quan tâm ý tứ trong lời của anh ta là gì. Đôi mắt sáng long lanh của cậu bé nhìn Bạch Dã, kiên trì với xưng hô mình vừa học được.
"Chú."
Trong lúc Bạch Dã và Đào Cổ Dã nói chuyện, Đường Mông ngồi một bên bắt đầu thấy ngại ngùng. Rõ ràng ông chủ của cô ấy là một người đàn ông không thích bị già, sau khi Đào Cổ Dã gọi anh ta là chú, anh ta giống như không quá vừa lòng với cách xưng hô này, thậm chí còn lên tiếng nhắc nhở Đào Cổ Dã. Nhưng Đào Cổ Dã cũng chỉ vừa tròn một tuổi, sao có thể nghe hiểu, mà dù có hiểu thì cũng sẽ không nghe theo.
Cứ như thế, Bạch Dã lại bị gọi chú một lần nữa.
Đường Mông quan sát cả quá trình, cảm thấy ông chủ có lẽ không muốn bị cấp dưới nhìn thấy dáng vẻ hơi quê của bản thân, bèn chuẩn bị đứng lên. Nhưng còn chưa kịp đứng lên thì đã nghe thấy Bạch Dã hỏi Đào Cổ Dã: "Vậy con gọi cô ấy là gì?"
Bạch Dã chỉ Đường Mông, Đường Mông bị ông chủ chỉ mặt gọi tên: "..."
Đào Cổ Dã nhìn theo hướng chỉ của Bạch Dã, gọi: "Chị."
Đường Mông: "..."
Ông chủ rốt cuộc muốn làm gì chứ!
Ngay lúc cái tật xấu ngượng ngùng thay người khác của Đường Mông chuẩn bị tái phát, ngượng ngùng thay cho Bạch Dã không hề biết ngượng ngùng kia. Anh ta đã quay lại nhìn cô ấy, nói.
"Xem ra em cũng phải gọi tôi là chú rồi."
Đường Mông: "..."
Bạch Dã nhìn Đường Mông không dời mắt, nói: "Gọi thử nghe coi nào."
Đường Mông: "..."
Ông chủ của bọn họ không đứng đắn chút nào!
Nhưng sau đó cô ấy nhận ra, trên khuôn mặt tuấn tú của ông chủ mang theo ý cười. Quả thật, ông chủ của bọn họ có một khuôn mặt rất ăn tiền, không hề thua kém những tiểu thịt tươi trong làng giải trí. Thậm chí còn nghe nói, ông chủ tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn, không chỉ được diễn viên nữ trong giới thích thầm, còn được rất nhiều đại tiểu thư từ các gia đình giàu có thích. Nhưng anh ta hình như chưa bao giờ có bạn gái, bên người cũng không có đối tượng khác giới, ngày ngày chạy loăng quăng trong đoàn phim. Mỗi lần cô ấy quay phim đều có thể thấy Bạch Dã.
Cô ấy cũng chỉ là một diễn viên nhỏ, mà ông chủ là ông chủ của vô số diễn viên lớn nhỏ, ngoài ra còn là nhà đầu tư, nhà sản xuất, giám chế... Anh ta sẽ nói chuyện với rất nhiều người trong đoàn phim. Đến lượt cô ấy, với địa vị của cô ấy trong giới, cũng chỉ có thể chào anh ta một tiếng "Ông chủ". Nhưng mà hiện tại, hai người nói rất nhiều, ông chủ còn nói đùa với cô ấy. Điều này khiến sự căng thẳng và cẩn thận của Đường Mông dành cho Bạch Dã dần được nới lỏng, sự cẩn thận dè dặt trong mắt cũng chậm rãi biến mất, sau đó thay bằng ý cười, còn có một chút xíu băn khoăn.
Bởi vì gần vua như gần cọp, cô ấy thật sự không biết có nên gọi ra một tiếng chú này không.
Cuối cùng Đường Mông vẫn không gọi, bởi vì thật sự quá xấu hổ. Khuôn mặt cô ấy thậm chí đã đỏ ửng, xấu hổ cúi đầu. Bạch Dã nhìn vành tai và sườn cổ của cô ấy đều đã đỏ lên, trái tim trong lồng ngực đánh thịch một cái, giúp cô ấy giải vây.
"Tôi nói đùa thôi, làm như thế thì chiếm tiện nghi của em quá rồi."
Bạch Dã nói xong, cười một tiếng, sau đó nhìn kịch bản trong tay Đường Mông, nói: "Lát nữa vẫn còn cảnh quay hả?"
"Vâng ạ." Kịch bản của Đường Mông chi chít ghi chú và đánh dấu, đủ biết chủ nhân của nó trân trọng vai diễn này thế nào.
"Vậy em đọc kịch bản tiếp đi." Bạch Dã nói.
Nói xong, Bạch Dã bế Đào Cổ Dã lên. Bé con kia vừa đại náo một hồi, điện trong người không thể sạc đầy nhanh như thế. Bạch Dã làm theo hướng dẫn của Đào Mục Chi, bế bé con trong lòng. Tuy là như vậy thì lúc bế đứa nhỏ Bạch Dã vẫn khá gượng gạo.
Nhưng tốt xấu gì cũng đã bế được rồi.
Đứng lên,