Art: Weibo @EPcat
Ngoại truyện 08: Lâm Tố đã nói là hôm nay Đào Mục Chi không đến mà!
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
(*) Đọc cái cap đã biết là chương này có thánh nhọ Bạch tổng cameo rồi :>>
Lâm Tố cảm thấy thời gian vẫn còn dài lắm, nhưng một năm trôi qua lại chỉ như một cái chớp mắt.
Sau khi Cổ Cổ và Kim Kim lớn hơn, thời gian ở cữ của Lâm Tố cũng dần kết thúc, chức năng cơ thể hồi phục, Lâm Tố bắt đầu quay lại làm việc.
Bộ phim điện ảnh mới cô nhận sau khi quay lại có chủ đề tương tự như bộ điện ảnh đầu tay. Sau thành công của bộ điện ảnh đầu tay, khán giả đặt niềm tin và kỳ vọng rất lớn vào tài hoa của cô.
Trước khi chính thức khai máy, Lâm Tố cũng không hề nhàn rỗi. Nhân mạch của Đào gia ở trong nước thậm chí là cả nước ngoài đều dồi dào, Lâm Tố nhận được không ít chỉ dẫn từ những bậc tiền bối, đối với bộ phim mới, cô đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm, bởi vậy nên có lòng tin rất lớn.
Cô vốn dĩ đã là nhiếp ảnh gia, yêu cầu với quá trình quay phim tương đối cao. Hôm nay bỗng nhiên tụt xuống âm độ, cảnh quay lẽ ra phải quay từ hôm qua chỉ có thể tạm thời hoãn lại, đổi sang một cảnh khác. Cả đoàn quay phim dưới sự sắp xếp của Lâm Tố, tiến độ quay cứ thế nhịp nhàng lại nhanh chóng được đẩy lên.
"Cut!" Lâm Tố đứng phía sau màn hình, cầm bộ đàm hô một tiếng.
Hai diễn viên chính theo tiếng hô của cô tách ra, Lâm Tố nhìn vào màn hình, nói: "Quay lại cảnh vừa rồi đi, diễn viên nam chú ý điều chỉnh cảm xúc."
Cô vừa nói xong thì thấy diễn viên nam trong màn hình nhìn về phía nào đó, đau khổ phát tín hiệu cầu cứu với cô.
Lâm Tố: "..."
Lâm Tố quay đầu, không biết Bạch Dã đã đứng phía sau mình từ bao giờ, ánh mắt ghim chặt trên màn hình. Chẳng qua không phải anh ta đang nhìn chằm chằm diễn viên nam, mà là đang nhìn diễn viên nữ. Anh ta nhìn hai diễn viên chính sau khi tách nhau ra mà tay vẫn còn đang nắm, ánh mắt không khỏi âm trầm xuống.
Đang trong lúc dùng ánh mắt nguy hiểm mà nhìn chằm chằm màn hình thì Bạch Dã nhận ra Lâm Tố đã quay đầu lại, cô hơi rũ mắt, híp mắt nhìn anh ta. Bạch Dã đối diện với tầm mắt của cô, nguy hiểm và âm trầm trong mắt lập tức thu về, cười hì hì nói.
"Sao cô phát hiện ra tôi thế?"
Lâm Tố: "..."
Dù sao quay phim cũng được khá lâu rồi, Lâm Tố thu lại ánh mắt, dùng bộ đàm nói với diễn viên: "Nghỉ giải lao."
Đạo diễn lên tiếng, đoàn làm phim đang trong trạng thái căng thẳng thoáng chốc thả lỏng.
"Sao anh lại đến nữa thế?" Lâm Tố đặt bộ đàm xuống, quay đầu nói với Bạch Dã.
Bộ phim lần này của cô, Bạch Dã hận không thể một tuần đến bảy lần, mỗi lần đến đều ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, Lâm Tố sắp bị anh ta phiền chết.
Nhưng mà cô phiền là chuyện của cô, Bạch Dã chỉ làm như không biết, anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm diễn viên nữ, sau đó quay lại cợt nhả nói: "Cô làm việc trở lại, tôi thân là giám chế, đương nhiên phải tùy thời qua đây cổ động cho cô."
"Vậy tôi đổi diễn viên nữ khác." Lâm Tố nói.
Bạch Dã: "..."
Bạch Dã liên tục chạy đến đoàn làm phim, một nguyên nhân đúng là cổ vũ cô, cũng trợ giúp cho cô không ít. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là nữ diễn viên chính trong bộ phim điện ảnh này chính là người trong lòng của Bạch Dã.
Trong bộ phim điện ảnh đầu tay của Lâm Tố, cô gái kia chính là vai thứ số 2, hiện tại cũng mới chỉ qua hai năm, Bạch Dã không những bao bọc cô ấy vô cùng cẩn thận, còn giúp cô ấy tiến thân diễn chính, hơn nữa trước đó còn để cô ấy tham gia vào mấy bộ phim có doanh thu phòng vé rất tốt.
Nhưng năng lực của cô ấy cũng xem như tương xứng với cái cột chống Bạch Dã. Sau này khi Lâm Tố quay lại làm việc, Bạch Dã lập tức bỏ tiền mua đám doanh tiêu hào(*) lên bài, tung hô hết lời. Ngoài miệng nói là vì cô, nhưng ngay ngày hôm sau đã mang lý lịch của diễn viên nữ kia đến cho Lâm Tố.
(*) đu thì đu idol thiệt mà nhiều cái tui cũng không rõ lắm, cái này đại loại chắc là mấy cái tài khoản blogger chuyên lên bài về giới giải trí, bỏ tiền để họ lên bài tốt chăng?
Quan hệ giữa Lâm Tố và Bạch Dã cho đến hiện tại có thể xem như bạn tốt. Anh ta tự mình tiến cử người, Lâm Tố cũng cho cô ấy diễn thử, cảm thấy không tệ thì chốt luôn.
Chỉ là trăm triệu lần không ngờ đến, bộ phim vừa được khởi quay, Bạch Dã đã như bị rối loạn cưỡng chế ngày ngày chạy đến nơi này.
Bạch Dã nghe thế thì quýnh lên, dáng vẻ cà lơ phất phơ biến mất dạng, ghé sát vào Lâm Tố, nhỏ giọng nói: "Ầy, đừng mà đạo diễn Lâm, chỉ để cô ấy ở chỗ cô thì tôi mới yên tâm được."
"Theo đuổi thì chưa thấy đi đến đâu, chỉ thấy anh cả ngày bảo bảo vệ vệ." Lâm Tố nói.
Thật không biết cái tên Bạch Dã dở hơi này lúc yêu đương sẽ ngấy người thế nào.
"Cô ấy có người trong lòng rồi." Bạch Dã nói.
Lâm Tố quay lại nhìn anh ta một cái.
Bạch Dã đón nhận ánh mắt của cô, cười cười.
Lâm Tố không nói nữa.
Kỳ thật đối với người có tiền, cái gì đối với họ cũng đạt được một cách rất dễ dàng. Thế nhưng lại cứ đụng phải một số người, cứ như sinh ra là để khắc bọn họ.
"Anh để cô ấy ở chỗ tôi thì yên tâm cái gì?" Lâm Tố hỏi, "Anh cảm thấy tôi không có sức hút với cô ấy à?"
Lâm Tố chuyển chủ đề, Bạch Dã nghe xong thì cười, lập tức xun xoe nịnh nọt: "Cái đó thì không, tôi chỉ cảm thấy cô ấy không có sức hút với đạo diễn Lâm đây thôi."
"Chậc chậc~" Lâm Tố tâm phục khẩu phục miệng lưỡi của Bạch Dã.
Lâm Tố muốn đi xem lại cảnh quay vừa rồi, trước khi đi, cô đưa tay muốn đẩy Bạch Dã vướng víu sang một bên. Thế nhưng một cái chớp mắt trước khi cô đưa tay ra, Bạch Dã đã như con linh dương vèo cái nhảy sang một bên, Lâm Tố cứ thế bắt phải không khí.
Lâm Tố: "..."
Bạch Dã nhảy sang bên cạnh rồi, trong mắt vẫn còn kinh hồn táng đảm. Anh ta nhìn Lâm Tố, nói: "Cô đừng có mà tiếp xúc tứ chi với tôi, ngộ nhỡ đụng trúng Đào tiên sinh đến đón rồi bắt gặp, tôi có thêm một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, bàn tay lần trước đến giờ vẫn còn đau đây này..."
Bạch Dã sợ Đào Mục Chi thật. Bình thường nhìn thì thanh lãnh là thế, khắc chế là thế, một khi ăn giấm chua đúng là khiến người ta ám ảnh mãi không quên. Mỗi lần anh ta không may chạm phải Lâm Tố rồi bị bắt gặp, bàn tay này đều phế mất mấy ngày.
Bạch Dã nói xong, Lâm Tố: "..."
Nhìn cái dáng vẻ một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng của Bạch Dã, Lâm Tố có hơi dở khóc dở cười, cô nhìn màn hình, cười nói: "Yên tâm đi, hôm nay Đào Mục Chi không đến đây."
Nghe thấy Đào Mục Chi sẽ không đến, Bạch Dã đi về bên cạnh Lâm Tố, hỏi: "Sao lại không đến?"
"Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Cổ Cổ và Kim Kim, bọn họ đều ở Đào gia rồi." Lâm Tố nói.
Nhắc đến sinh nhật một tuổi của Cổ Cổ và Kim Kim, Lâm Tố không khỏi sinh ra cảm khái, thời gian trôi qua quá nhanh, bất tri bất giác Cổ Cổ Kim Kim đều đã một tuổi rồi.
Hiển nhiên, Bạch Dã cũng có cảm giác tương tự, anh ta kinh ngạc nhìn sang Lâm Tố: "Cổ Cổ và Kim Kim đều đã một tuổi rồi?"
Tuy Bạch Dã thường xuyên gặp Lâm Tố, nhưng không được gặp hai đứa nhỏ. Nói thật, với dáng vẻ hiện tại của Lâm Tố, ai nhìn cũng sẽ không nghĩ cô đã là bà mẹ hai con.
Lâm Tố vốn đã trẻ trung, sau khi sinh lại được điều dưỡng tốt, hiện tại mọi mặt đều hoàn hảo như cũ.
"Đúng đó." Lâm Tố đáp một tiếng, rồi như chợt nhớ đến cái gì, xòe tay trước mặt Bạch Dã: "Quà đâu?"
Bạch Dã: "..."
Nhìn lòng bàn tay của Lâm Tố mấy giây, Bạch Dã hơi có cảm giác cạn lời: "Vậy sao không thấy cô nói trước gì với tôi, làm sao tôi biết mà chuẩn bị được."
Làm một vị tổng tài của công ty giải trí to bự, hiện tại lại đang bị chữ tình vây khốn, tự nhiên sẽ không còn tâm tư nào mà suy tính xem phải tặng con của bạn tốt quà gì. Lâm Tố cũng không để tâm, nói: "Còn cần chuẩn bị? Lần này Bạch tổng định đánh khóa vàng mấy cân đây?"
Bạch Dã: "..."
Cũng đã một năm rồi, cô còn không quên lôi lại chuyện cái khóa vàng 100g ra trêu chọc anh ta.
Bạch Dã nhìn lòng bàn tay cô, thật muốn đánh một cái cho bõ tức. Nhưng dĩ nhiên anh ta không dám, chỉ có thể nhịn xuống.
Thấy anh ta nhẫn nhịn, Lâm Tố lại càng tỏ ra thích thú, cô nhìn tay mình, hỏi: "Sao anh lại sợ Đào Mục Chi như thế? Bắt tay một cái thì có gì đâu mà đau? Hay là do anh yếu ớt quá?"
Cô không chỉ lôi lại chuyện khóa vàng 100g ra trêu anh ta, còn chê anh ta yếu. Bạch Dã thoáng cái kích động, nói với Lâm Tố: "Cô đừng có không biết gì mà cứ nói nhé! Cô giỏi thì tự mình đi thử đi."
Lâm Tố nghiêng đầu nhìn anh ta, trong mắt là đơn thuần vô hại.
"Những lúc chồng tôi nắm tay tôi đều không dùng lực gì cả, tôi chỉ cảm thấy là do anh làm quá lên thôi." Lâm Tố nói.
"Tôi làm quá lên?" Bạch tổng không chịu nổi đả kích này nữa, quyết định dùng hành động thực tế chứng minh cho cô thấy, anh ta đưa tay về phía Lâm Tố, nói: "Nào nào, cô đưa tay đây, tôi nắm thử cho cô xem, xem tôi có làm quá lên hay không!"
Lâm Tố cũng chẳng hề biết sợ đưa tay ra, Bạch Dã lập tức cầm lấy, nhưng dĩ nhiên cũng không dám dùng quá nhiều lực. Anh ta cầm tay Lâm Tố, bắt đầu dùng lực nói.
"Tôi nói cho cô biết, đau phát khóc cũng đừng có mà..."
"Lâm Tố."
Bạch Dã vừa định tăng lực đạo cho Lâm Tố nếm thử mùi vị đau khổ của mình, chết không được sống không xong, thì từ phía sau truyền đến tiếng của Đào Mục Chi.
Bạch Dã đơ ra như một khúc gỗ, mắt trừng lớn nhìn chằm chằm phía trước, đến cả sức lực quay đầu cũng không có.
Rốt cuộc anh ta có cái mệnh cứt chó gì đây?
Rõ ràng Lâm Tố đã nói hôm nay Đào Mục Chi không đến mà!
-
Đúng là hôm nay Đào Mục Chi không định đến. Nhưng hai đứa nhỏ trong nhà