Art: Weibo @眠狼
Chương 15: Nhìn đi, rời khỏi anh rồi tôi vẫn rất vui vẻ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Người vừa trách móc Đào Mục Chi là ông bà nội của hắn. Hai người đều đã qua tuổi bảy mươi, tính tình lại càng ngày càng giống trẻ con, đôi vợ chồng già thường xuyên kẻ xưởng người họa, giận dỗi Đào Mục Chi không về với mình.
Đào gia cũng là một gia tộc lớn lâu đời, lấy việc buôn bán y dược để lập gia. Thế nhưng tới đời của ông nội Đào Mục Chi thì không còn đam mê với kinh doanh nữa, bèn giao toàn bộ việc làm ăn cho bên thứ ba, bản thân thì đi sâu vào lĩnh vực nghiên cứu yêu thích. Ông nội của Đào Mục Chi là dịch giả văn học có tiếng, bà nội là chuyên gia vật lý nổi tiếng. Đến đời ba của Đào Mục Chi thì là kiến trúc sư quốc tế danh tiếng, mẹ là bác sĩ trưởng khoa ung bướu. Nếu như chỉ nhìn vào thành viên gia đình của Đào Mục Chi thì người ta sẽ nghĩ là một gia đình trí thức bình thường.
Mà trên thực tế, sản nghiệp của Đào gia không vì người trong nhà không tham gia quản lý mà tiêu biến, ngược lại còn ngày càng lớn mạnh. Tập đoàn của Đào gia là do bên thứ ba hỗ trợ quản lý, trước mắt vẫn ở thời kỳ hưng thịnh. Người Đào gia cũng không phải đều giống như ba mẹ và ông bà của Đào Mục Chi không thích làm ăn kinh doanh, chú nhỏ và anh họ của Đào Mục Chi yêu thích công việc kinh doanh hiện tại đã có vị trí trong tập đoàn của Đào gia, hỗ trợ việc làm ăn cho gia đình.
Hay như Đào Mục Chi cũng có công việc bản thân yêu thích, tự phát triển trong lĩnh vực của mình, bởi vậy bầu không khí trong Đào gia so với các đại gia tộc khác xem như là tự do hơn rất nhiều.
Trong môi trường tự do này, thành viên gia đình của Đào gia cực kỳ gắn bó với nhau.
Từ mấy năm trước Đào lão gia tử và Đào lão phu nhân đã nghỉ hưu dưỡng già, nhưng dù là ở nhà thì hai người vẫn có thu nhập và có sở thích để theo đuổi. Nhưng vì đã lớn tuổi càng thêm thân thiết với đám con cháu hơn, thêm đám anh chị họ cùng thế hệ với Đào Mục Chi đều ra nước ngoài du học nên hai người lại càng dính hắn.
Đào Mục Chi cũng có nhà của mình, bình thường không ở lại đây, chỉ đến cuối tuần mới quay về thăm hai người. Hôm nay là thứ bảy, Đào Mục Chi ra ngoài từ sáng, một ngày không thấy tăm hơi, đến tối muộn mới về nhà, hai người đều chờ đến mức giận dỗi.
Đào Mục Chi nói xong bước vào, chào một tiếng ông bà nội rồi mới thả ba lô ngồi xuống ghế sô pha. Hắn nhìn hai người ngồi ở đối diện, giải thích: "Buổi chiều con đi đánh bóng rổ, trùng hợp gặp một người bạn nên mới ngồi với nhau một lát."
Đào lão gia tử và Đào lão phu nhân nghe xong, thoáng cái quên mất chuyện giận dỗi, Đào lão gia tử hỏi: "Bạn gì cơ?"
Đào lão phu nhân: "Trai hay gái?"
"Con gái." Đào Mục Chi đáp, "Là bệnh nhân của con."
Nghe Đào Mục Chi nói hết nửa câu đầu, đôi mắt hai người vốn đang sáng lên, thì hắn lại nói tiếp câu thứ hai, lấp lánh trong mắt hai người lập tức xìu xuống.
"Con ấy à, cả ngày chỉ nghĩ công việc, cuối tuần còn gặp phải bệnh nhân." Đào lão gia tử nói Đào Mục Chi một câu.
Ông ấy nói xong, Đào lão phu nhân ngồi bên cạnh ho nhẹ một tiếng. Đào lão gia tử liếc bạn già một cái, ánh mắt hai người giao nhau, Đào lão gia tử đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó.
"Đúng rồi, con gái của Khương gia ở thành Nam tên là Khương Chỉ, con còn nhớ không?"
Thành Nam ở phía nam của thành phố A, năm xưa bà nội dạy học ở đại học thành Nam, kết giao với một vài nhân vật nổi tiếng ở thành Nam, Khương gia chính là một trong số đó. Ba mẹ của Khương Chỉ sau khi ly hôn đều đã có gia đình mới, Khương Chỉ từ nhỏ sống với ông bà nội. Hồi nhỏ Đào Mục Chi đi tìm ông bà nội cũng từng gặp cô ấy.
Nhưng hai người cũng chỉ gặp nhau khi còn nhỏ, sau này lớn rồi gần như không còn liên hệ, nghe ông nội nói xong, Đào Mục Chi mới đáp: "Nhớ ạ."
"Mai con bé đến thành phồ A, con đến gặp con bé đi, có thể tâm sự hàn huyên chuyện ngày xưa." Đào lão phu nhân nói.
Đào Mục Chi ở tuổi này, người lớn muốn hắn đi gặp một người khác giới chắc chắn không chỉ là hàn huyên tâm sự bình thường. Hơn nữa hai người chỉ có đứa cháu là hắn ở bên cạnh, lại còn độc thân, toàn bộ nhiệt tình theo lẽ dĩ nhiên dành hết cho nhân duyên của hắn.
Đối với nhiệt tình của ông bà nội, Đào Mục Chi luôn nghe theo tâm ý của họ. Hàn huyên tâm sự thế này cũng không phải mới chỉ có một hai lần, mỗi lần hắn đều đồng ý.
Thế nhưng lần này, Đào Mục Chi lại hơi thất thần. Đợi đến khi Đào lão phu nhân gọi hắn một tiếng, Đào Mục Chi mới hồi thần, ngẩng đầu nhìn ông bà nội đáp: "Vâng."
Mà hai người nghe được câu trả lời của hắn cũng không hề nhẹ nhõm ra. Với vai trò một cháu trai, Đào Mục Chi đúng là một đứa cháu trai vừa ý nhất, nói chuyện hợp ý hai người nhất. Nhưng hai người vừa ý là một chuyện, hắn sẽ nghe lời đi "hàn huyên tâm sự" là một chuyện, còn kết quả có được như mong đợi hay không lại là một chuyện khác.
-
Ở bên ông bà nội hai ngày, thứ hai Đào Mục Chi đến bệnh viện làm việc.
Thứ hai đầu tuần ở bệnh viện luôn bận rộn hơn những ngày khác, phải họp, phải tổng kết, còn có một vài chuyện vụn vặt khác cần giải quyết. Cuộc họp kết thúc, Đào Mục Chi dọn dẹp đồ đạc, trước khi ra khỏi phòng họp tiến tới chào hỏi Uông Giai Hoa đang giải đáp thắc mắc cho ai đó.
"Giáo sư Uông."
Uông Giai Hoa vừa lúc trả lời xong vấn đề của người kia, quay đầu nhìn sang Đào Mục Chi, cười đáp: "Bác sĩ Đào, có việc gì hả?"
Uông Giai Hoa là chuyên gia tâm lý có quyền uy nhất bệnh viện số ba, bà đã gắn bó với nghề được hơn hai mươi năm, trị liệu cho vô số người bệnh. So sánh với Uông Giai Hoa, Đào Mục Chi chỉ là mới chập chững bước vào nghề, năng lực của hắn đúng là không tệ, nhưng trên phương diện kinh nghiệm vẫn kém hơn Uông Giai Hoa đôi chút.
"Không biết người bệnh bên cô đã đầy chưa? Bên cháu có một bệnh nhân muốn giới thiệu cho cô." Đào Mục Chi nói.
Đào Mục Chi đi thẳng vào vấn đề, Uông Giai Hoa hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Đúng là vẫn còn tiếp nhận thêm được. Nhưng bác sĩ Đào gặp chuyện gì sao? Tôi nghe nói bệnh nhân dưới tay cậu đều được trị liệu rất tốt mà, vì sao bỗng nhiên muốn đẩy sang cho tôi?"
"Hôm qua cô ấy tỏ tình với cháu." Đào Mục Chi đáp.
Uông Giai Hoa: "..."
Phải nói bác sĩ tâm lý quá đẹp trai cũng không phải việc tốt, vốn dĩ bác sĩ tâm lý đã dễ khiến cho người bệnh sinh ra tâm lý dựa dẫm, nhưng với vẻ ngoài này của Đào Mục Chi, càng dễ khiến người bệnh nảy sinh tình cảm với hắn.
Mà loại tình cảm này là cấm kỵ đối với bác sĩ tâm lý, một khi phát sinh, sẽ vướng phải không ít rắc rối.
Uông Giai Hoa nghe Đào Mục Chi nói nguyên nhân xong, cũng xem như là hiểu rồi, bà ấy gật đầu, đáp: "Được. Vậy cậu đưa tư liệu của cô ấy cho tôi, sau đó tôi sẽ hẹn thời gian với cô ấy."
"Cám ơn." Đào Mục Chi nói xong, lại tiếp: "Để cháu giúp cô hẹn đi."
Uông Giai Hoa cười, nói: "Được, vậy cậu hẹn xong thì báo tôi một câu là được."
"Vâng." Đào Mục Chi đáp lời, "Cám ơn giáo sư Uông."
Uông Giai Hoa cười vỗ vai hắn, sau đó đứng dậy rời khỏi.
-
Xác nhận chuyện của Lâm Tố với Uông Giai Hoa xong, Đào Mục Chi lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tố. Bên kia rất nhanh có chuông, nhưng không có người tiếp. Mà chuông điện thoại vừa vang lên, thì gần như là bị từ chối ngay lập tức.
Bên tai truyền đến tiếng tút tút dài, Đào Mục Chi đưa điện thoại đến trước mặt, hơi mím môi.
Mà Lâm Tố vừa thấy là Đào Mục Chi gọi đến thì biểu cảm hiện tại chính là: Hôm nay tôi mà đến bệnh viện tìm anh thì tôi thua!
Lâm Tố không phải người cầm được thì buông được, bình thường một khi cô đã cầm lên thì sẽ không bỏ xuống. Hôm qua Đào Mục Chi từ chối cô hết lần này đến lần khác, sau đó lại nói sẽ đề cử bác sĩ tâm lý mới cho cô.
Cô việc quái gì phải nhận bác sĩ tâm