Art: Weibo @遇见逆水寒
Ngoại truyện 01: Một ngọn lửa nhỏ đốt cháy cả cánh đồng hoang
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Cắt!" Lâm Tố hô một tiếng, trên màn hình, nam nữ chính đang nhìn nhau đầy thâm tình lập tức từ trong cảm xúc rút ra, quay đầu nhìn về phía đạo diễn.
Lâm Tố giơ tay làm động tác "OK", hai người mới khẽ thở phào một hơi, Lâm Tố nói: "Giải lao một chút."
Đạo diễn nói xong, cả tổ phim từ trạng thái căng thẳng cực độ đồng loạt thả lỏng. Mấy diễn viên khẽ cúi đầu chào cô, Lâm Tố gật đầu đáp lại, sau đó quay về chỗ ngồi của mình xem lại những cảnh vừa quay.
Lâm Tố đang quay cho bộ phim điện ảnh đầu tay của mình. Lần trước sau khi tán gẫu với Bạch Dã ở studio, không lâu sau, Lâm Tố nhận lời mời của Bạch Dã. Bạch Dã lập tức duyệt kịch bản điện ảnh, sau đó tuyển diễn viên, chụp tạo hình, cuối cùng Lâm Tố đưa theo cả đoàn phim đến hòn đảo nhỏ tên Sùng Viễn này quay phim.
Đây là một hòn đảo nhỏ phía Nam của thành phố A, khí hậu tốt hơn nội thành rất nhiều, nơi này bốn mùa đều là mùa xuân, phong cảnh thích ý, là một nơi rất thích hợp để quay phim, càng thích hợp cho chuyện yêu đương.
Lâm Tố đang uống nước xem lại cảnh quay thì nghe thấy hai nhân viên công tác phía sau tán gẫu với nhau. Nơi có người thì sẽ có bát quái, càng huống hồ ở đây có sự tồn tại của minh tinh.
"Em cảm giác ánh mắt Trần Nguyên nhìn Tinh Nhụy có hơi không đúng nha."
"Đâu chỉ có ánh mắt của Trần Nguyên không đúng? Ánh mắt của Tinh Nhụy nhìn Trần Nguyên cũng rất bất thường đó."
"Chậc chậc, em còn nghĩ chỉ có mình em nhìn ra."
"Thôi đi, có khi cả cái đoàn phim này đều biết họ đang yêu đương rồi."
"Đây là bộ phim đầu tiên của Tinh Ngụy đúng không ạ? Em thấy cô ấy rất được, mặt mũi dáng dấp cũng xinh đẹp, năng lực tốt, vẫn không nên sa vào tình yêu sớm như thế. Trần Nguyên đã lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm rồi, không quá có tên tuổi, nhưng lại dính không ít tin đồn hẹn hò, mong là em gái kia sẽ tỉnh táo một chút."
"Khó lắm. Mấy cô bé tuổi đó mà đụng phải kiểu đàn ông khéo miệng lại đẹp trai như Trần Nguyên thì căn bản là không khống chế được. Em nghĩ lại mình năm hơn hai mươi tuổi đi, chẳng lẽ cũng không bị tình yêu choán kín tâm trí à? Chị nghe trợ lý của Tinh Ngụy nói tối nay Trần Nguyên với Tinh Nhụy đã hẹn nhau sẽ cùng đi chơi Giáng Sinh, nhân tối nay không có lịch quay."
"Giáng Sinh? Ôi! Hôm nay là Giáng Sinh nhỉ! Hầy, bị cô lập trên đảo lâu ngày, khí hậu lại ấm áp quanh năm làm em quên béng luôn giờ đã là tháng mười hai rồi."
"Chứ còn gì. Tối nay em có đi đâu chơi không?"
"Chắc là chơi với bạn trai thôi."
"Bạn trai em ở thành phố A mà? Chơi thế nào?"
"Còn có thể thế nào nữa? Gọi video, dù sao ảnh cũng không đến đây được, hôm nay đi làm, mai cũng đi làm. Nói thật chứ, người Trung Quốc thì mong gì mấy ngày lễ này, mỗi lần đều không trùng ngày nghỉ, có muốn đón cũng không đón nổi."
"Ha ha ha, xem ra là bạn trai em còn chưa chuẩn bị quà cho em, vậy thì phải ăn cậu ta bù lại thôi."
"Phải ăn chứ, người khác đều có chỉ em không có, em nhất định sẽ không tha cho ảnh!"
"Ha ha ha!"
Hai người phía sau tán gẫu, Lâm Tố xem lại cảnh quay cũng vô tình nghe được nội dung. Cô ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ đã là năm giờ chiều, mặt trời trên đảo Sùng Viễn còn chưa xuống núi. Hôm nay vậy mà lại là lễ Giáng Sinh? Lâm Tố cũng hơi ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên xong lại tiếp tục cúi đầu xem cảnh quay.
"Đạo diễn Lâm, vẫn còn bận à?"
Từ bên cạnh bỗng truyền đến tiếng đàn ông. Lâm Tố cũng không nhấc mắt lấy một cái, dửng dưng hỏi: "Sao anh lại đến nữa?"
Nghe được giọng điệu không mặn không nhạt này của Lâm Tố, Bạch Dã: "..."
Bạch Dã đi tới ngồi xuống cạnh cô, nhìn sang cô gái đang chăm chú xem lại cảnh quay, có hơi tổn thương nói: "Không phải chứ, dù gì tôi cũng là ông chủ, nói chuyện có cần lãnh đạm như thế không?"
"Một tuần anh đến ba lần, bao nhiêu nhiệt tình đều tiêu sạch rồi. Hôm nay anh cũng đừng đi nữa, ở luôn đây đi cho xong." Lâm Tố vẫn không ngẩng đầu nói.
Từ sau khi bộ phim điện ảnh này được xét duyệt, Bạch Dã hai ba ngày lại chạy đến đây một lần. Anh ta chạy đến đây lại không phải vì phim, càng không phải vì cô, mà thật ra là vì một cô diễn viên nào đó.
Bạch Dã này không ngờ cũng là một kẻ si tình. Những tư bản bình thường trong giới giải trí, đã nhìn quen những quy tắc ngầm trong giới, rất ít người nghĩ đến việc tìm một minh tinh nữ trong giới làm bạn gái, càng ít người đi thích một nữ minh tinh. Nhưng Bạch Dã này lại cứ không theo lẽ thường như thế.
Bạch Dã đang dùng ánh mắt nhiệt tình như lửa nhìn về phía một bóng dáng mảnh khảnh cao gầy cách đó không xa, nghe được trêu chọc trong lời nói của Lâm Tố, anh ta thu tầm mắt, nói: "Tôi cứ cảm thấy lời của cô có giọng điệu của một oán phụ nha."
Bạch Dã dứt lời, Lâm Tố rốt cuộc ném cho anh ta một cái ánh mắt vô cảm: "Anh có ý gì?"
Bạch Dã hơi chột dạ, nhưng rất nhanh, ánh mắt chuyển thành mập mờ, ghé vào Lâm Tố nói: "Đào tiên sinh không có thời gian đến đón Giáng Sinh cùng nên cô ghen tị với tôi chứ gì?"
Lâm Tố: "..."
Đừng nói là lễ Giáng Sinh, từ ngày bộ phim điện ảnh này được duyệt, sau đó Lâm Tố đưa theo đoàn phim đến đảo Sùng Viễn. Bạch Dã hai ba ngày lại ghé một lần, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy bạn trai Đào Mục Chi của Lâm Tố đến tìm.
Nhìn đi nhìn đi, tình yêu của người ta ngọt ngào như thế, mà cô lại như một cô phụ, Bạch Dã cảm thấy cô chính là đang ghen tị.
Bạch Dã nghĩ như thế, giây tiếp theo, Lâm Tố cầm cuốn kịch bản đập lên đầu anh ta.
Bạch Dã: "Mẹ ơi!"
"Ai ghen tị? Ai oán phụ?" Lâm Tố "vụt" một cái đứng lên, dùng cuốn kịch bản thay cho hung khí, nhắm thẳng Bạch Dã mà đánh. Bạch Dã ôm đầu, vừa kêu gào vừa xin tha.
"Á! Lâm Tố! Tôi là ông chủ của cô đấy!"
"Ông chủ thì sao hả?"
"Tôi còn lớn hơn cô nữa, cô đây là đang ức hiếp người cao tuổi!"
"Tôi ức hiếp đấy, anh làm gì được?"
"Á! Cứu mạng, tôi sai rồi, sai thật rồi!"
Bạch Dã xin tha, một tay đưa ra bắt lấy cổ tay Lâm Tố. Động tác của Lâm Tố cực kỳ dứt khoát, xuống tay cũng không hề lưu tình, Bạch Dã bắt được tay cô, kéo đến trước mặt mình, thở hồng hộc nói.
"Này! Tôi giận thật rồi đấy!"
Hai người đang đánh lộn, khoảng cách đã rất gần rồi, Bạch Dã lại bắt lấy cổ tay cô kéo về phía mình, khiến khoảng cách của hai người càng gần hơn.
Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Lâm Tố."
(*) Số anh Dã này xu cà na thế nhỉ, anh có truyện riêng không để ủng hộ tí cho đỡ thương nào :)))
Giọng nói quen thuộc kia vừa vang lên, bàn tay của Bạch Dã theo một mảnh ký ức nào đó bỗng đau nhói.
Anh ta nắm cổ tay Lâm Tố, nghiêng đầu nhìn đến sau lưng cô, quả nhiên thấy được Đào Mục Chi.
Bạch Dã: "..."
Anh nghe tôi giải thích!
Bạch Dã nhìn thấy Đào Mục Chi, theo bản năng thả tay Lâm Tố ra. Mà Lâm Tố nghe thấy tiếng của Đào Mục Chi thì lập tức quay đầu, thấy được Đào Mục Chi mà mình ngày đêm mong nhớ.
"Đào Mục Chi!"
Sắc mặt từ tức giận thoáng cái chuyển thành vui vẻ, cô rút phắt cái tay trước mặt Bạch Dã về, xoay người, nhảy lên người Đào Mục Chi.
Chính vào lúc cô xoay người phóng đi, Bạch Dã còn bị cuốn kịch bản theo bàn tay rút về của cô đập lên một cái nữa.
Bạch Dã: "..."
Đào Mục Chi khẽ mỉm cười, dùng hai tay vững vàng tiếp được Lâm Tố.
Lâm Tố vòng tay ôm lấy cổ Đào Mục Chi, bên má áp vào hõm cổ hắn, ngửi được mùi hương linh sam từ trên người hắn.
Toàn bộ giác quan của Lâm Tố theo mùi hương này tỉnh táo lại, cô vui vẻ nằm trong lòng Đào Mục Chi, thủ thỉ: "Sao anh lại đến đây?"
Đúng như lời của Bạch Dã, từ sau khi cô đến đây quay phim, Đào Mục Chi chưa một lần đến tìm. Bởi vì Đào Mục Chi phải ra nước ngoài tham gia trao đổi học thuật, một lần đi chính là hơn nửa tháng. Sau hơn nửa tháng đó, quay về thành phố A còn phải xử lý bao nhiêu công việc tồn đọng. Hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, hai người đã có đến một tháng không gặp nhau.
Lâm Tố nhớ Đào Mục Chi đến mức muốn khóc luôn.
"Bận xong rồi nên đến." Đào Mục Chi ôm Lâm Tố, dịu dàng xoa đầu cô.
Được Đào Mục Chi dỗ dành, Lâm Tố như con cún nhỏ "Ưm" một tiếng, cánh tay ôm lấy Đào Mục Chi càng siết chặt hơn.
Lâm Tố và Đào Mục Chi như đang ở chốn không người phát cẩu lương, cả đoàn phim đã bị khung cảnh xuất hiện thình lình này dọa cho sững sờ. Phải biết ngày thường Lâm Tố ở đoàn phim hung mãnh như thế nào, nghiêm khắc không cười đùa, vừa hung hăng vừa nóng nảy, cứ như con sói hoang. Bởi vì đây là bộ phim điện ảnh đầu tay của cô, áp lực rất lớn.
Đoàn phim này rốt cuộc có phúc phận gì mà được nhìn thấy đạo diễn của họ như con cún con nằm trong lòng một người đàn ông chứ?
Mà người đàn ông này là ai? Là bạn trai của đạo diễn sao? Đạo diễn vậy mà lại có bạn trai? Đạo diễn đã xinh đẹp chết người rồi, bạn trai của đạo diễn thế nào lại càng đẹp trai một cách quá đáng như thế? Hai người ở dưới ánh nắng chiều dịu nhẹ ôm nhau, mọi người còn ngỡ mình đang xem một bộ phim thần tượng, hơn nữa còn được tận mắt xem người thật việc thật ngoài đời.
Mà trong lúc mọi người trong đoàn phim trợn trừng mắt nhìn Lâm Tố và Đào Mục Chi, Bạch Dã ho một tiếng, quay sang phía bọn họ, nói: "Được rồi được rồi. Hôm nay quay phim đến đâu rồi?"
"Còn một cảnh nữa ạ." Bên cạnh có người trả lời.
"Thế này đi." Bạch Dã nói, "Hôm nay tạm thời đến đây thôi. Cho mọi người tan làm sớm."
Tuy Bạch Dã không phải đạo diễn, nhưng anh ta là người đầu tư kiêm nhà sản xuất của bộ phim. Lời anh ta nói ra cũng có thể thay thế lời của Lâm Tố, mọi người nghe xong, một giây sau tiếng hò reo vang dội bốn phía.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, được về sớm tức là sẽ được đi đón Giáng Sinh.
Mọi người lần lượt ra về, Bạch Dã lúc này mới nhìn về một phía, gãi gãi đầu, do dự mấy giây mới đi về phía Đào Mục Chi.
"Đào tiên sinh, anh có thể trực tiếp đưa người đi rồi đấy."
Bạch Dã cực kỳ nể nang Đào Mục Chi. Ngoại trừ vì nỗi sợ lần trước bị Đào Mục Chi chào hỏi đến phế cả tay, thì còn là vì một thời gian trước anh ta đã biết được bối cảnh của Đào Mục Chi, biết hắn là người Đào gia.
Bạch Dã từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, sau khi trưởng thành mới quay về Bạch gia, không biết quá nhiều những chuyện ở thành phố A, ban đầu cũng không biết về Đào gia. Sau một lần gặp được Đào Mục Chi và Lâm Tố ở bữa tiệc sinh nhật của phú nhị đại mới biết đến bối cảnh của Đào Mục Chi.
Bạch Dã nói xong, Đào Mục Chi lịch sự gật đầu với anh ta một cái, nói: "Cám ơn."
"Không cần khách sáo." Bạch Dã cười.
Đào Mục Chi một tay ôm Lâm Tố, một tay đưa đến trước mặt Bạch Dã, nói: "Cám ơn anh đã chăm sóc cho Lâm Tố suốt thời gian qua."
Bạch Dã nhìn bàn tay đưa ra của người đàn ông: "..."
Anh ta vô thức giấu tay về sau lưng, sau đó, anh ta nhìn Đào Mục Chi, lại nhìn Lâm Tố, cảm thấy Đào Mục Chi đã đưa tay ra như thế, nếu anh ta không đáp lại thì rất không nể mặt người ta.
Nghĩ đến đây, Bạch Dã nói: "Vừa nãy thật sự chỉ là đùa giỡn thôi."
"Tôi biết." Đào Mục Chi nói.
Quan sát sắc mặt của Đào Mục Chi thêm mấy giây, cảm thấy có vẻ hắn cũng không để ý lắm chuyện đùa giỡn vừa nãy của mình và Lâm Tố mới hơi yên tâm, cười đưa tay ra, nói: "Chăm sóc gì đâu chứ, đều là bạn b... Á!"
Tay của Bạch Dã lại phế rồi.
(*) thương thương :)))
-
Lâm