Art: Weibo @三只猫猫头
Phiên ngoại 2: Lâm Tố tinh quái lại có mưu đồ rồi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Địa điểm tổ chức đám cưới của Lâm Tố và Đào Mục Chi là sơn trang suối nước nóng vùng ngoại ô của Đào gia.
Đào Mục Chi cầu hôn vào lễ Giáng Sinh, sau đó Lâm Tố phải tiếp tục quay phim, Đào Mục Chi cũng bận rộn túi bụi. Bởi vì công việc mà đám cưới của hai người được dời đến tháng chạp.
Một đêm trước đám cưới, thành phố A có tuyết rơi.
Sơn trang này thuộc sở hữu tư nhân của Đào gia, nằm yên tĩnh trên một ngọn núi ở vùng ngoại ô. Bình thường nơi đây vốn đã yên tĩnh, cảnh sắc động lòng người. Sau khi có tuyết rơi, ngọn núi bị phủ kín bởi tuyết trắng, dưới nền trắng xóa này, sơn trang màu đỏ giống như một nét điểm xuyết, từ xa nhìn tới càng thêm đẹp đẽ động lòng người.
Đám cưới của hai người dùng nghi lễ kiểu Trung Quốc, cả quá trình được tiến hành bên trong sơn trang, bắt đầu từ hai ngày trước đám cưới, khách mời từ khắp nơi đã tập trung ở sơn trang, chỉ chờ đến ngày trọng đại nhất.
Đám cưới được làm theo yêu cầu của Lâm Tố, không quá khoa trương, mà càng giống như một buổi tụ họp của người thân bạn bè. Được mời đến chủ yếu là những người có quan hệ rất tốt, nhưng dù là thế thì theo thời gian càng sát gần đám cưới, Lâm Tố càng thấp thỏm không yên.
Quá trình chuẩn bị cho đám cưới bắt đầu, ông bà nội nói cô không cần quan tâm đến chuyện này, chỉ cần chờ làm cô dâu mới là được rồi. Lâm Tố ban đầu cũng thật sự không nhúng tay, gần như đều là Đào Mục Chi và người Đào gia sắp xếp bận rộn. Nhưng khi ngày cưới càng ngày càng đến gần, Lâm Tố cảm thấy bản thân không thể đứng ngoài bàng quang được nữa.
Bởi vì nếu không để bản thân bận rộn một chút thì cô sợ bản thân sẽ càng căng thẳng hơn mất.
Nhưng các khâu chuẩn bị cho đám cưới trên cơ bản đều đã xong xuôi đâu vào đấy rồi, muốn giúp đỡ cũng không còn gì cho cô giúp, thế là căng thẳng trong lòng vẫn không có cách nào giảm bớt.
Hiện tại chính là buổi tối trước ngày cưới, Đào Mục Chi đến phòng tiếp khách trong sơn trang chào hỏi một lượt với người nhà và khách mời, sau đó thì bị ông bà nội đuổi về phòng.
"Mai là ngày cưới rồi, đến lúc đó đảm bảo không có thời gian mà thở đâu, hôm nay tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi."
"Đúng rồi. Chỗ này có chúng ta là được, con quanh quẩn ở đây làm cái gì."
Ông bà nội kẻ xướng người họa, Đào Mục Chi cứ thế bị đuổi khỏi phòng tiếp khách.
Nhìn cánh cửa phòng tiếp khách đóng lại trước mặt, chặn lại cả hơi ấm trong phòng, Đào Mục Chi đứng bên ngoài, nghe tiếng nói chuyện rôm rả bên trong, mắt khẽ rũ xuống, khóe môi cong lên.
Bên trong đều là người nhà hắn, ngoài ra còn có mẹ của Lâm Tố, họ đều đang bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới ngày mai của Đào Mục Chi và Lâm Tố. Đào Mục Chi đứng đó một lát, sau đó, hắn thu lại ánh mắt, nhìn ra sân.
Sơn trang suối nước nóng tư nhân này của Đào gia đã có từ khi Đào Mục Chi còn nhỏ, được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, các phòng nối tiếp nhau, bên ngoài là hành lang, chính giữa là sân. Trong sân thiết kế theo phong cách Nhật Bản có núi giả, có nước chảy. Đầu tháng chạp, hoa mai nở rộ, mai đỏ kết hợp với đèn lồng đỏ, khiến cho tuyết tháng chạp không còn lạnh lẽo như cũ nữa.
Đào Mục Chi đi qua sân, tầm mắt hướng về phía phòng ở của Lâm Tố. Trong phòng cô không có ánh đèn, giống như đã ngủ. Lễ cưới đã sát gần, Lâm Tố càng ngày càng cảm thấy buồn chán, trong buồn chán còn có căng thẳng, ngủ sớm cũng tốt, mai còn phải bận rộn cả một ngày, không đi nghỉ sớm khéo ngày mai không chịu đựng nổi mất.
Nhìn cửa phòng Lâm Tố một lát, Đào Mục Chi thu hồi ánh mắt, dọc theo hành lang về phòng mình.
-
Phòng của Đào Mục Chi ngay sát vách với Lâm Tố, giống với phòng của cô, phòng hắn cũng tối om. Đào Mục Chi đi đến trước cửa phòng mình, cầm thẻ phòng mở cửa rồi đi vào.
Giống với kiến trúc của tòa sơn trang, phòng ở cũng được thiết kế theo phong cách Nhật Bản. Phòng không quá lớn, sàn nhà trải chiếu mây, hơi ấm xuyên qua chiếu mây lan ra khắp căn phòng(*). Trong phòng có bàn thấp, có chăn đệm. Ngoài ra, đối diện với cửa vào là một cánh cửa kéo khác. Mở cánh cửa đó là suối nước nóng riêng.
(*) kiểu hệ thống sưởi dưới sàn ấy
Đào Mục Chi đưa tay định bật đèn, nhưng còn chưa bật, hắn chợt nhận ra có gì đó khác thường. Động tác bật đèn cũng không tiếp tục, giây tiếp theo, trong phòng có một luồng gió sượt qua, Đào Mục Chi giang hai tay, từ trong bóng tối nhảy ra một thân hình mảnh khảnh.
"Đào Mục Chi..." Lâm Tố nhảy vào lòng Đào Mục Chi, vòng tay ôm lấy hắn, mềm mại gọi hắn một tiếng.
Không biết Lâm Tố đã ở trong phòng hắn bao lâu, trên người mặc quần áo đơn bạc, cơ thể được sưởi ấm càng trở nên mềm mại. Đào Mục Chi có cảm giác tiếp được một chiếc gối sưởi mềm, vững vàng ôm cô vào lòng, cánh tay siết chặt. Đào Mục Chi ôm Lâm Tố, hỏi.
"Em vào đây từ bao giờ?"
Giọng nói của hắn cũng rất nhẹ, hơi thở sát bên tai, khiến mấy sợi tóc của cô bay bay, sau đó còn truyền vào tai cô, ngứa ngứa. Lâm Tố vùi đầu vào hõm vai hắn, nói.
"Lâu lắm rồi, chờ mãi mà không thấy anh về."
Trong giọng nói mang theo buồn chán, còn có oán trách vì hắn về muộn.
Mai là đại hôn, theo lý hôm nay không nên gặp nhau. Đào Mục Chi nghe vậy, ôm cô ngồi xếp bằng trên chiếu mây.
"Chán lắm hả?" Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố ngồi gọn trong lòng hắn, cánh tay vòng qua cổ hắn, một bên má áp lên lồng ngực rộng lớn, buồn rầu nói.
"Vâng. Em định ngủ, nhưng mà không ngủ được." Lâm Tố nói.
Đào Mục Chi hỏi: "Căng thẳng?"
Lâm Tố ngẩng đầu nhìn lên, trong phòng tối om nên cũng không nhìn rõ, chỉ thấy được đường nét khuôn mặt mơ hồ. Lâm Tố bỏ qua câu hỏi của hắn, hỏi ngược lại.
"Anh không căng thẳng hả?"
Bị cô hỏi ngược lại như thế, Đào Mục Chi khẽ cười, nói: "Căng thẳng."
Biết Đào Mục Chi giống với mình rồi, Lâm Tố mới hơi thả lỏng, lại chôn mặt vào lòng hắn, nói: "Không nhìn ra."
Quả thật là thế. Hôm qua họ đến sơn trang, Lâm Tố nhàn nhã đến mức chán chết, ngoại trừ ngủ chính là ngâm nước nóng. Đào Mục Chi thì bận cái này bận cái kia, mỗi lần hai người đụng mặt nhau hắn hầu như đều đang bận. Tuy là bận rộn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình thường, bận nhưng không rối, không nhìn ra xíu xiu nào mai là ngày trọng đại với hắn.
Lâm Tố ít nhiều cảm thấy không công bằng.
Đào Mục Chi nghe được lời của cô, hai tay dọc theo đùi cô lên đến eo, sau đó khẽ dùng lực, nhấc bổng Lâm Tố lên.
"A!" Lâm Tố ở giữa không trung bị Đào Mục Chi xoay lại, giây tiếp theo, đổi sang một hướng khác ngồi trong lòng Đào Mục Chi.
(*) màu mè quá cơ :>
Một bên má Lâm Tố lại áp vào lồng ngực của Đào Mục Chi, bên tai truyền đến tiếng ma xát với quần áo hắn, ngoài ra còn có tiếng tim đập của Đào Mục Chi.
Nhịp tim của hắn rất nhanh, không hề giống với ngày thường.
Nhịp tim mạnh mẽ cách một lớp áo mỏng như gõ thẳng vào tai cô, Lâm Tố ngẩng đầu, Đào Mục Chi cũng rũ mắt nhìn cô, hỏi.
"Đã tin chưa?"
Nhịp tim và giọng nói của hắn cùng lúc truyền vào tai cô, gõ đến tận trái tim cô, khiến nhịp tim của Lâm Tố bất giác cũng tăng tốc.
Trong lòng thoáng cái bị ngọt ngào vây lấy, Lâm Tố giang tay ôm chặt Đào Mục Chi, khẽ cười.
"Tin rồi."
Cô nói xong, Đào Mục Chi cúi đầu hôn lên môi cô.
Môi của hai người ở trong bóng tối tiếp xúc tại một chỗ, hơi ấm tỏa ra khắp căn phòng, nụ hôn này tinh tế kéo dài mà cũng thâm tình. Hôn một lát, Lâm Tố đã ngồi lên người Đào Mục Chi.
Tâm tình của cô giống như đã hơi bình ổn lại, Đào Mục Chi đặt một nụ hôn lên trán cô, tiếp theo là chóp mũi, nói: "Muốn ngâm nước nóng một lát không?"
Tâm tình đã ổn định, cơ thể cũng được thư giãn thì tối nay Lâm Tố sẽ ngủ ngon hơn.
Hắn nói xong, lại nhìn Lâm Tố gật đầu, lúc này mới bế cô lên, sau đó, hai người cùng đi vào suối nước nóng sau phòng của Đào Mục Chi.
-
Họ đến sơn trang này từ hôm qua. Sau khi Lâm Tố đến đây, không phải ngủ thì là ngâm suối nước nóng. Hoặc là cô sẽ ngâm một mình, hoặc là ngâm với mẹ, còn chưa cùng Đào Mục Chi lần