Đào Mục Chi và Lâm Mộ Hoa trao đổi phương thức liên lạc.
Quan hệ giữa con rể và mẹ vợ vững chắc hơn một tầng, Đào Mục Chi nói tạm biệt hai mẹ con Lâm Tố rồi lái xe rời khỏi.
Lâm Tố đứng ở đầu con hẻm nhìn theo đến tận khi xe đã chạy đi xa tít, xa đến mức không thấy được gì nữa.
Lâm Mộ Hoa sớm đã thu lại ánh mắt, thấy dáng vẻ của con gái thì không khỏi bật cười, giọng nói mang theo trêu chọc.
"Được rồi, không thấy gì nữa rồi."
Nghe thấy tiếng của mẹ, Lâm Tố mới giật mình thu lại thất thần, cô nhìn sang mẹ, thấy bà giống như đang cười mình.
Lâm Tố đỏ mặt, bào chữa: "Không phải con đang nhìn theo anh ta đâu."
"Rồi rồi.
Không phải đang nhìn theo." Lâm Mộ Hoa không tiếp tục trêu chọc cô nữa, cười nói: "Chúng ta về nhà thôi."
"Vâng." Lâm Tố đáp một tiếng, cùng mẹ quay về.
-
Hai mẹ con về đến nhà, trời cũng đã tối đen.
Lâm Tố vào nhà bật đèn, cả căn phòng sáng lên.
Lâm Tố đứng ở đầu cầu thang nhìn quanh một vòng, căn nhà thiếu đi Đào Mục Chi lại như trống mất một khoảng lớn.
Cơm tối là Đào Mục Chi nấu, lúc hắn chuẩn bị đi cũng đã giúp thu dọn bàn ăn, rửa bát đũa, chuẩn bị trái cây.
Hắn đi rồi, nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, hai mẹ con họ chẳng cần phải động tay động chân làm gì cả.
Lâm Mộ Hoa bật tivi lên, hai mẹ con ngồi trên ghế sô pha xem tivi.
Lâm Tố không quá thích xem tivi, đơn giản là ngồi xem với mẹ, đây cũng là phương thức giải trí chung của hai người.
Tivi mở ra kênh CCTV6, chiếu một bộ phim kháng chiến, tiếng súng tiếng bom ầm ầm rung trời, màn hình chỉ toàn là khói bụi và lửa cháy, phản chiếu cả lên khuôn mặt của hai mẹ con.
Lâm Tố xem tivi, vẫn mải suy nghĩ về cái ôm vừa rồi với Đào Mục Chi.
Mấy ngày này ở với Đào Mục Chi, tuy là vẫn luôn bị hắn dựng dậy từ sớm lôi đi leo núi, nhưng nếu phải tổng kết thì Lâm Tố sẽ nói là mình đã rất vui vẻ.
Nếu như là làm cùng một chuyện với người khác thì có lẽ cũng sẽ không vui vẻ như thế, quan trọng nhất vẫn là sự tự do nhẹ nhõm có được khi ở cạnh hắn.
Nghĩ đến đây, Lâm Tố quét mắt qua bàn trà, trên đó có bưởi ruột đỏ Đào Mục Chi đã bóc trước khi đi, Lâm Tố lại nhìn thêm một cái, cầm một miếng lên cho vào miệng.
Bưởi rất ngọt, có hơi ngăm ngăm đắng, mùi vị không quá đơn điệu, rất phù hợp với khẩu vị của cô.
Lâm Tố ăn xong một miếng, lại ăn thêm miếng nữa.
Lâm Mộ Hoa ngồi bên cạnh cũng cầm một miếng lên, ăn xong, nói: "Bưởi này vậy mà không chua."
"Vâng." Lâm Tố trả lời mẹ: "Ngăm ngăm đắng, vừa ngon."
Bưởi ruột đỏ này thường sẽ có độ đắng nhất định, nhưng loại đắng này rất nhạt, kể cả là người bình thường mà vị giác không quá nhạy thì sẽ không nếm ra được.
(*) bưởi này khá giống bưởi đào bên mình, nhưng hình như không phải vì bưởi đào tròn hơn với không bị đắng.
Nhưng Lâm Tố lại nếm ra được.
Mà vị giác của cô trong hai năm này vốn đã không còn nhạy nữa.
Lâm Tố không nói với bà, nhưng cô thường xuyên về nhà, qua ăn cơm hoặc ăn đồ vặt này kia, Lâm Mộ Hoa có thể quan sát được.
Cô vốn dĩ giống như một mảnh gấm Tứ Xuyên đã bị đốt cháy đen, vốn xinh đẹp rực rỡ lại cứ thế từng chút một bị ngọn lửa cắn nuốt, chỉ để lại một màu đen xám xịt.
Nhưng mà hiện tại, hình như đôi chỗ đen xám xịt đó đã lẳng lặng biến mất tự lúc nào.
Lâm Tố thuận miệng đáp lời bà, sau đó tiếp tục ăn bưởi xem tivi.
Lâm Mộ Hoa quan sát cô, thấy cô ăn hết múi này đến múi khác một cách ngon lành, ánh mắt bà hơi động.
Màn hình tivi vẫn là cảnh chiến tranh khói lửa, suy nghĩ của Lâm Mộ Hoa bị một tin nhắn kéo về.
Điện thoại của bà khẽ rung một cái rồi sáng lên, Lâm Mộ Hoa vốn chỉ tùy tiện đưa mắt qua, nhưng khi thấy được tên hiển thị, bà lại đổi ý cầm lên.
Là tin nhắn của Đào Mục Chi.
Lâm Mộ Hoa nhìn sang Lâm Tố ngồi bên cạnh một cái, sau đó hơi ngồi nhích sang phía còn lại, mở tin nhắn, nội dung theo đó rất nhanh hiện lên.
Đây là một tin nhắn rất dài, ánh mắt của Lâm Mộ Hoa chậm rãi di chuyển qua từng dòng chữ, đến khi đọc đến cuối, ánh sáng của màn hình tivi chiếu lên mắt bà, giống như phản chiếu thành một lưỡi dao sắc bén.
[Đào Mục Chi: Dì.
Con tự chủ trương trao đổi thông tin liên lạc với dì, ngoài việc muốn hỏi thăm về cách chế biến những món đặc sản thì thật ra còn có một chuyện khác nữa, là vấn đề liên quan đến Lâm Tố.
Một thời gian trước con từng đưa Lâm Tố đi gặp bạn của mình.
Bạn con là bác sĩ tâm lý, trong lúc tán gẫu cậu ấy phát hiện ra trạng thái tâm lý của Lâm Tố có vài vấn đề nho nhỏ.
Đây cũng là lý do con ở nhà dì quấy rầy lâu như thế.
Nếu như trạng thái tâm lý của Lâm Tố có vấn đề, con hy vọng có thể khuyên nhủ cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý sẽ dựa theo những gì cô ấy đã trải qua, cùng với người mà cô ấy ở chung để tìm ra nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh tâm lý của cô ấy, như thế sẽ giúp cô ấy khỏe mạnh trở lại.
Nhưng con không biết mình có thể khuyên nhủ được cô ấy hay không, nên hy vọng dì sẽ giúp đỡ.]
Xem xong tin nhắn, Lâm Mộ Hoa mặt không thay đổi tắt màn hình điện thoại.
Chia tay mẹ con Lâm Tố, Đào Mục Chi chạy xe vào đường lớn.
Sau khi đã đi đủ xa để không thấy được bóng dáng Lâm Tố và Lâm Mộ Hoa, hắn cho xe dừng lại bên đường, mở danh bạ của Lâm Mộ Hoa.
Sau đó, Đào Mục Chi soạn tin nhắn, gửi cho bà ấy.
Tin nhắn gửi đi thành công, Đào Mục Chi ngồi trong xe đợi năm phút, quả nhiên như trong dự liệu, Lâm Mộ Hoa không trả lời tin nhắn của hắn.
Đào Mục Chi nhìn nội dung tin nhắn mình gửi đi, khẽ mím môi, sau đó cất điện thoại, một lần nữa khởi động xe.
-
Lâm Mộ Hoa đang nhớ lại nội dung tin nhắn kia, và những hành động của Đào Mục Chi trong mấy ngày ở lại đây, dẫn đến những sự thay đổi cho Lâm Tố và căn nhà này của bà.
Từ nội dung trong tin nhắn kia, có lẽ sau khi nghe được bạn mình nói Lâm Tố có thể có vấn đề về tâm lý, hắn đã đuổi theo đến tận nhà họ.
Quả nhiên như hy vọng của Đào Mục Chi, có sự tồn tại của hắn, cuộc sống trong bảy ngày này của Lâm Tố luôn tràn ngập vui vẻ.
Không chỉ tràn ngập vui vẻ mà còn tự tại cực kỳ.
Cô đã không còn bị cảm giác hổ thẹn với bà, bởi vì toàn bộ những gì Đào Mục Chi làm là vì Lâm Tố, Lâm Tố không cần phải tiếp nhận tình yêu mà cô không thể đáp lại của bà.
Cô thoát khỏi xiềng xích làm bằng tình yêu của mẹ, trở thành một con người tự do, cứ thế tự do tự tại vượt qua bảy ngày này.
Lâm Tố của bảy ngày này, mỗi ngày đều được Đào Mục Chi đưa đi leo núi, sức khỏe và khí sắc đều tốt hơn rất nhiều.
So với những lần trước khi cô về nhà đã gần như trở thành một người bình thường.
Mà đúng như bà chứng kiến, Lâm Tố hiện tại thậm chí là đã hồi phục đôi chút vị giác, có thể nếm ra ngăm ngăm đắng rất nhẹ trong miếng bưởi ruột đỏ kia.
Những thay đổi rõ ràng này của Lâm Tố là vì Đào Mục Chi.
Mà Lâm Mộ Hoa không hề cảnh giác với những thay đổi này, ngược lại còn mặc cho nó diễn ra, tùy ý cho Đào Mục Chi làm những gì mình muốn.
Bởi vì Lâm Mộ Hoa có một kế hoạch càng cao tay hơn.
Dưới áp lực tâm lý kéo dài, Lâm Tố tất nhiên sẽ thích loại cuộc sống tự do không có áp lực này, cũng theo lẽ đương nhiên sẽ khiến cô càng trầm mê vào cuộc sống có tình yêu của Đào Mục Chi che chở.
Chỉ cần đợi cô hoàn toàn rơi vào thứ tình yêu này, trầm mê, điên cuồng, vậy thì khi quả mìn trên người Đào Mục Chi phát nổ, tổn thương trên người cô sẽ càng sâu hơn, càng thống khổ hơn.
Bởi vậy Lâm Mộ Hoa mới không quá bận tâm vào những thay đổi của Lâm Tố trong mấy ngày nay.
Cho đến khi Đào Mục Chi gửi cho bà tin nhắn này.
Nội dung tin nhắn này rất bình thường, là sự lo lắng của một người đàn ông dành cho người mình yêu, bởi vì không biết phải